Trăng khuya nhuộm đỏ mái ngói Trường An, ánh sáng lan trên những con phố cổ như rót máu vào từng viên ngói rêu phong. Tiếng lá ngô đồng xào xạc, hòa cùng âm thanh sột soạt từ sông Vị, như nhắc nhở mọi linh hồn rằng định mệnh chưa bao giờ ngủ yên.
Trường Tư đứng trên bậc thềm, tay siết chặt chuôi Thanh U, ánh mắt tím nhạt hướng về phía hồ nước nhỏ. Trên mặt hồ, ánh trăng đỏ phản chiếu, và trong đó, Nguyệt Linh đang ngồi yên, bàn tay khẽ chạm vào hồn hồ Bạch Tẫn. Ánh sáng bạc hòa với đỏ, tạo thành luồng năng lượng vừa dịu dàng vừa dữ dội.
Anh thở dài, giọng trầm như vang lên từ đáy hồn:
“Ngươi… ngươi có biết vì sao ta không thể yêu người trần không, Nguyệt Linh?”
Nguyệt Linh ngước mắt, đôi đồng tử ánh bạc pha đỏ. “Ta biết. Lời nguyền Trừ Yêu đã trói trái tim ngươi từ kiếp trước.”
Trường Tư gật nhẹ, đôi vai run rẩy. “Kiếp trước… ta đã hại ngươi. Ta dùng thanh kiếm này…” – Anh giơ Thanh U, ánh sáng xanh tím lóe lên – “để phong ấn hồ ly, và trong giây phút đó, trái tim ta… đã rung lên. Nhưng lời nguyền đã buộc ta phải kìm nén.”
Nguyệt Linh nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp tim và luồng linh khí đang hòa vào nhau. “Ta… không trách ngươi. Kiếp này, ta sẽ tự quyết định số phận mình.”
Bỗng một luồng khí lạnh thổi qua, gió từ hồ dập mạnh, mang theo mùi máu và mùi sương ẩm. Từ bóng tối, một linh hồn mới xuất hiện — cao lớn, khoác áo đỏ, mắt sáng như hắc ngọc. Linh hồn này chính là Hàn Ngọc, một pháp sư đã chết vì dính lời nguyền trừ yêu, nhưng hận tình chưa siêu thoát.
“Ngươi… đã đánh thức ta sao?” – Hàn Ngọc nói, giọng vang vọng như từ cõi âm. “Trường An sẽ không còn bình yên nữa!”
Cả khu phố như rung lên. Trường Tư nắm chặt chuôi kiếm, cơ thể căng như dây đàn. Ánh mắt anh dừng lại nơi Nguyệt Linh, vừa lo lắng vừa quyết tâm:
“Nguyệt Linh, giữ vững hồn hồ! Ta sẽ đối phó hắn.”
Nguyệt Linh gật đầu, niệm chú. Ánh sáng bạc từ hồn hồ Bạch Tẫn tỏa ra, tạo thành trận bảo vệ tạm thời quanh cơ thể cô. Hàn Ngọc lao tới, hồn khí xám đen quấn quanh, khiến lá ngô đồng rơi rắc dữ dội. Thanh kiếm Trường Tư lóe lên, va chạm với hồn khí, phát ra luồng ánh sáng xanh tím, chấn động mặt hồ và sân chùa.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức kiếp trước lại tràn về: Trường Tư và Nguyệt Linh từng đứng trước hồ ly, máu nhuộm trăng đỏ, lời thề và lời nguyền giao hòa. Lần này, quá khứ và hiện tại va chạm, làm trái tim Trường Tư đau nhói.
Nguyệt Linh cảm nhận hồn Bạch Tẫn trong mình quẫy đạp dữ dội. Cô biết, nếu không kiểm soát, hồ ly sẽ chiếm trọn cơ thể. Nhưng cô cố gắng, hòa nhịp với luồng hồn ngọc, niệm chú mạnh hơn, ánh sáng đỏ và bạc giao hòa, phong bế hồn khí Hàn Ngọc tạm thời.
Hàn Ngọc gầm lên, thân hình rung rinh trong ánh sáng đỏ, rồi dần tan biến vào sương mù. Trường Tư hạ kiếm, giọng thở dốc:
“Nguyệt Linh… lần này chỉ tạm thời. Hắn sẽ trở lại. Và nếu ta rung động, ngươi… có thể sẽ mất tất cả.”
Nguyệt Linh nhìn anh, đôi mắt pha bạc đỏ, dịu dàng mà quyết tâm. “Ta biết. Nhưng ta sẽ không lùi bước. Dù định mệnh trói buộc chúng ta, ta vẫn muốn tự chọn con đường.”
Bên ngoài, lá ngô đồng rơi rắc, trăng đỏ mờ dần sau mây. Trong khoảnh khắc ấy, Nguyệt Linh và Trường Tư đứng giữa định mệnh và kiếp trước, biết rằng những ngày tới sẽ còn đầy bi thương và thử thách.
Hồn Bạch Tẫn khẽ rung trong cơ thể cô, ánh bạc dịu dàng nhìn Nguyệt Linh, như nhắc nhở rằng sức mạnh và tình cảm của họ còn phải trải qua nhiều kiếp nạn trước khi hòa hợp hoàn toàn.
Trường An tĩnh lặng trở lại, nhưng trăng đỏ trên mái ngói vẫn nhắc rằng: khi định mệnh và lời nguyền giao hòa, tình yêu và hận thù chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng manh, đủ để thay đổi cả kiếp người.