Trăng đêm ấy tròn đến lạ. Ánh sáng lạnh buốt như lưỡi dao lướt qua từng mái ngói, phản chiếu lên những vệt máu đỏ còn chưa kịp khô. Cả thôn Lăng Hà chỉ còn tiếng gió rít và mùi khói đen âm ỉ.
Lăng Vân ngã quỵ bên bậc cửa, tay run rẩy chạm vào thân thể lạnh ngắt của mẫu thân. Trên cổ bà vẫn còn vết chém sâu hoắm, gọn gàng đến rợn người. Đôi mắt mở to, trừng trừng nhìn lên trời như muốn hỏi vì sao thần linh lại bỏ mặc.
Nàng không còn khóc nổi. Nước mắt đã cạn từ khi người cuối cùng trong gia tộc ngã xuống. Chỉ còn tiếng trống ngực đập loạn và cơn gió thổi qua đống tro tàn, mang theo lời nguyền cổ xưa mà tổ tiên từng dặn:
“Khi trăng tàn, huyết nguyệt sẽ tỉnh. Người mang ấn Nguyệt Huyết sẽ là kẻ kết thúc tam giới.”
Nàng chẳng hiểu. Chỉ biết đêm nay, cả thế giới của nàng đã sụp đổ.
Bỗng từ xa vang lên tiếng ngựa hí. Ánh lửa đỏ rực như ma trơi lóe lên từ phía núi. Lăng Vân hoảng hốt chạy trốn, đôi chân trần dẫm lên gạch vỡ, máu chảy thành vệt dài. Đám người áo đen cầm kiếm đuổi sát phía sau, giọng nói lạnh như băng:
– Không được để con bé sống!
Nàng vấp ngã, tưởng chừng không còn sức gượng dậy, thì một tiếng quát vang lên xé gió:
– Lui ra!
Một luồng linh khí trắng sáng quét qua, hất tung cả đám sát thủ. Trong làn khói tan, một bóng người bước ra. Áo choàng trắng như tuyết, tóc dài buộc hờ, đôi mắt mang sắc tím lạnh lẽo. Hắn không phải người phàm. Chỉ một cử động nhẹ, gió quanh hắn như dừng lại.
– Ngươi… là ai? – Lăng Vân run rẩy hỏi, giọng đứt quãng.
– Đi theo ta. – Hắn đáp ngắn gọn, ánh mắt lướt qua nàng như nhìn một mảnh linh hồn vỡ vụn.
Chưa kịp phản ứng, cơ thể nàng đã được nâng lên giữa không trung, lao thẳng vào màn đêm. Phía sau, tiếng la hét của đám sát thủ dần tan biến. Khi Lăng Vân tỉnh lại, nàng đã nằm trong một căn điện tràn ngập sương trắng.
Khung cảnh nơi đây khác hẳn nhân gian: từng đám mây lượn quanh, trụ đá khắc linh văn tỏa sáng. Mùi đàn hương phảng phất, nhẹ mà lạnh. Hắn ngồi cách nàng vài bước, vẫn dáng vẻ điềm tĩnh như tạc.
– Đây là đâu?
– Thiên Linh Sơn. – Giọng hắn trầm, vọng lại giữa không gian rộng lớn. – Nơi chỉ có kẻ được chọn mới có thể đặt chân.
Lăng Vân bàng hoàng. Tên này… là tiên?
– Vì sao ngươi cứu ta? – Nàng hỏi.
– Vì ngươi có thứ mà cả tam giới đều muốn có.
– Là gì?
Hắn im lặng, ánh mắt nhìn về ánh trăng ngoài cửa sổ. Dưới ánh bạc mờ, vầng trán nàng hiện lên dấu ấn hình lưỡi trăng đỏ máu – thứ nàng chưa từng thấy trước đây.
– Ấn Nguyệt Huyết… – hắn khẽ thở dài – Cuối cùng cũng thức tỉnh.
Nàng ngơ ngác. Ấn? Huyết? Là gì vậy?
Tử Dạ – tên hắn – không trả lời thêm. Hắn đưa tay lên, những tia linh quang chạm vào trán nàng, khiến nàng choáng váng. Trong chớp mắt, những hình ảnh hỗn loạn tràn về: tiếng khóc, biển lửa, một đôi mắt tím giống hệt hắn… và một thanh kiếm cắm vào ngực nàng.
– Dừng lại! – Nàng hét lên, ngã quỵ xuống.
– Đừng chống lại. – Hắn nói khẽ. – Ký ức của ngươi đã bị phong ấn. Nếu muốn sống, phải học cách khống chế nó.
Từ đó, Lăng Vân trở thành đệ tử dưới trướng Tử Dạ. Ngày ngày tu luyện trong sương sớm, đêm đêm nghe hắn giảng đạo. Hắn nghiêm khắc, ít nói, nhưng luôn ở đó mỗi khi nàng lạc bước. Nàng không biết đó là cảm xúc gì – kính sợ, biết ơn, hay là thứ gì sâu hơn.
Có đêm, nàng đứng trên đài Thiên Linh, nhìn xuống nhân gian mờ ảo phía dưới, lòng dâng lên cảm giác mơ hồ. Tử Dạ đứng sau lưng, y phục phất nhẹ trong gió.
– Ngươi còn nhớ người nhà mình chứ? – hắn hỏi, giọng nhẹ tựa khói sương.
– Nhớ. – Nàng đáp. – Nhưng nhớ cũng vô ích. Ta đã không còn nơi để quay về.
– Có những thứ… nếu quá khứ không quên được, tương lai sẽ chẳng mở ra.
– Còn ngươi thì sao? – Lăng Vân quay lại, nhìn thẳng vào hắn. – Ngươi từng quên được điều gì chưa?
Khoé môi Tử Dạ khẽ cong, nhưng nụ cười ấy không chạm đến mắt.
– Ta không có quá khứ để quên.
Câu nói ấy khiến tim nàng nhói lên mà chẳng hiểu vì sao.
Từ đó, Lăng Vân càng nỗ lực hơn. Nàng học cách dẫn khí, luyện kiếm, chế linh đan. Mỗi vết thương đều trở thành một lời thề – rằng nàng sẽ mạnh đến mức không ai có thể giẫm lên số phận của mình nữa. Nhưng mỗi khi nhìn thấy bóng lưng Tử Dạ dưới trăng, tim nàng lại đập nhanh một nhịp, như có điều gì đó vừa nhen nhóm trong sâu thẳm.
Đêm trăng tròn lần thứ mười, linh trận của Thiên Linh Sơn đột nhiên rung chuyển. Tử Dạ lao ra khỏi điện, mặt biến sắc. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nơi một khe nứt tối đen đang mở ra giữa tầng mây. Một tiếng cười ma mị vọng xuống:
– Ngươi giấu được đến bao giờ, Tử Dạ? Con bé ấy… vốn không thuộc về tiên giới!
Lăng Vân bước ra, tóc rối tung trong gió. Tử Dạ giơ tay chắn trước mặt nàng, ánh mắt nghiêm lạnh chưa từng thấy.
– Vào trong đi!
– Nhưng…
– Mau lên!
Giọng hắn chứa đầy sát khí. Nàng khựng lại, cảm nhận được luồng ma khí dày đặc đang tràn xuống. Trong phút chốc, nàng nhìn thấy trong đôi mắt hắn – không chỉ là sự kiên định, mà còn là một nỗi sợ.
Nỗi sợ mất đi điều gì đó… quý giá hơn cả sinh mệnh.
Ánh trăng đêm ấy vẫn sáng, nhưng Lăng Vân biết – từ giây phút đó, cuộc đời nàng sẽ không bao giờ bình yên nữa.