1. Tiếng gọi từ trăng
Sau đêm núi thở, thế giới im ắng lạ thường. Không còn tiếng thú, tiếng suối, chỉ có gió – gió mảnh, nhẹ, mà đâu đó trong âm điệu của nó, Lăng Vân nghe thấy tên mình.
“Vân…”
“Vân, ngươi nghe không?”
Giọng nói ấy đến từ khắp nơi. Từ đỉnh núi, từ lòng đất, từ từng giọt sương rơi trên lá cỏ. Giọng ấy không còn là Tử Dạ, nhưng lại mang nhịp của hắn – chậm, sâu, ấm, và lặng như hơi người sát bên tai.
Nàng đứng giữa triền đồi, tay vẫn giữ cân nhịp, mắt nhìn về phía Thiên Linh Sơn nay đã xanh. Ánh trăng non hắt xuống một con đường bạc, uốn quanh núi như dòng sông treo ngược.
“Là ngươi sao, Dạ?” – nàng khẽ hỏi.
“Không. Là gió của ta.”
Một cơn gió lướt qua, cuốn tung tóc nàng. Trong gió có mùi đất mới, rơm khô, và thoảng hơi người. Cảm giác ấy vừa thân thuộc, vừa xa vời – như bàn tay ai từng chạm vào nàng nơi cổ, rồi rút đi khi nàng chưa kịp nắm lại.
Trái tim nàng nhói lên. Hạt tinh thạch nhỏ – vật nàng mang từ lòng núi – sáng yếu ớt, như đang đáp lại tiếng gọi.
“Ngươi ở đâu?”
“Ta không ở đâu cả. Nhưng nếu ngươi đi đến nơi gió hết, ngươi sẽ gặp ta.”
Nói rồi, gió ngừng. Một vết nứt ánh sáng mảnh mở ra trên trời – như một cổng trăng dẫn đến cõi khác.
Lăng Vân nắm chặt cân, nhìn mầm cây bạc trong túi áo đã lớn thêm một đốt. Nàng biết, hành trình của nàng chưa hết.
2. Thành Gió – Cõi Giữa Không Tên
Ba ngày sau, nàng tới nơi mà gió “hết” – rìa một biển sương. Không sóng, không bờ, chỉ là một khoảng trống mênh mông giữa đất và trời. Gió đến đây thì tan, như người thở ra rồi quên hít vào.
Giữa biển sương, có những bóng trắng mờ di chuyển – người của Gió, những linh hồn từng tan ra nhưng chưa kịp hòa vào luân hồi. Họ là lời chưa nói, hơi chưa dứt, nhịp chưa xong.
Một trong số họ, dáng mảnh như sợi tóc, tiến lại gần nàng. “Ngươi mang hơi của Giữ.”
“Ta đến tìm gió,” Lăng Vân đáp. “Ta tìm một người đã hòa vào hơi thở núi.”
Người ấy nghiêng đầu, giọng như tiếng tre rung: “Nếu hắn là gió, ngươi không thể giữ. Nhưng có thể đếm để gọi.”
“Đếm?”
“Phải. Ở Thành Gió, mỗi linh hồn chỉ tồn tại trong bốn nhịp: Giữ – Năm – Ba – Một. Khi đếm đúng, gió sẽ gọi lại chính tên của hắn.”
Nói rồi, người ấy tan thành bụi, chỉ để lại một vòng tròn gió xoáy nhẹ dưới chân nàng. Lăng Vân bước vào.
3. Gọi gió bằng tên
Trong lòng gió, không có trên dưới, không có trước sau. Mọi thứ chuyển động chậm, xoắn lại thành những vòng lặp vô tận. Mỗi lần nàng thở, hàng trăm âm thanh nhỏ nổi lên: tiếng đàn, tiếng nước, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng tinh... tất cả hòa thành một bản nhạc dài như ký ức.
Nàng nhắm mắt, để nhịp tim hòa vào nhịp gió.
Giữ… năm… ba… một.
Lần đầu tiên, không khí xung quanh trở nên trong suốt. Mùi quế và đất khô hiện ra, như thể gió vừa thoáng qua nơi hắn từng đứng.
Giữ… năm… ba… một.
Vòng xoáy gió mở rộng, từng hạt bụi bạc dần tụ thành hình người. Mái tóc trắng, áo tro, dáng cao gầy. Nhưng khi nàng định gọi “Tử Dạ”, gió lập tức nổ tung.
“Không được đặt tên! Hắn chưa đủ nhớ để mang tên.”
Tiếng cảnh báo ấy vang từ khắp nơi, như hàng ngàn miệng nói cùng lúc.
Lăng Vân cắn môi. Máu ứa ra, mùi sắt lan.
“Vậy ta sẽ đếm, đến khi hắn nhớ ta.”
Nàng cầm cân nhịp, giọt sương trên cân sáng rực.
Giữ… năm… ba… một.
Mỗi nhịp, ánh sáng từ quả cân rọi vào vòng xoáy, khiến gió tụ dần.
Ở nhịp thứ mười hai, một bàn tay chạm vào tay nàng. Lạnh, nhưng có mạch đập.
“Ngươi… đã đến.” – giọng ấy rất nhỏ, như hơi thở sau cùng của người đang mơ.
“Ta đã hứa.” – nàng run rẩy, nước mắt trào. – “Ngươi đã tan vào núi, vì sao vẫn ở đây?”
“Vì ta còn nợ một hơi.” – hắn đáp. “Ta chưa thở xong, chưa đếm xong.”
Gió xung quanh ngừng lại, lặng như mặt hồ.
Nàng nhìn thấy đôi mắt hắn: không tím, không trắng, mà là màu xanh nhạt của gió trời.
“Vậy cùng ta,” nàng nói. “Đếm nốt.”
Hắn gật, bàn tay siết lấy tay nàng.
Giữ… năm… ba… một.
Ánh sáng lan khắp biển sương, từng bóng linh hồn trong Thành Gió dừng lại, lắng nghe. Ở nhịp cuối, gió bật lên tiếng đàn, vang như trăm ngàn sợi tơ cùng rung.
Hình người của Tử Dạ hiện rõ, nhưng vẫn mờ ở rìa vai, như sắp tan.
“Ngươi nhớ rồi sao?” – nàng hỏi.
“Ta nhớ… ngươi.” – hắn đáp. – “Nhưng không nhớ ta là ai.”
4. Bản nhạc của hai người
Họ đi sâu hơn vào Thành Gió, đến một nơi gọi là Đài Hồi Tức, nơi gió giữ lại tiếng cuối cùng của mỗi linh hồn.
Giữa đài là một dây đàn duy nhất, căng từ đông sang tây. Khi ai đó chạm, gió sẽ đọc lại tiếng nói cuối cùng của họ.
Tử Dạ đặt tay lên dây đàn. Gió vang ra một giọng không phải của hắn, mà là của Lăng Vân trong đêm hắn tan vào núi:
“Ngươi luôn chọn giữ, chưa từng chọn thả…”
Hắn ngẩng lên, ánh mắt rối. “Đây là tiếng ngươi. Nhưng vì sao gió giữ được?”
“Vì ngươi chưa từng để nó đi.” – nàng đáp. – “Ngươi giữ mọi thứ, kể cả đau.”
“Vậy ngươi thì sao?” – hắn hỏi. – “Ngươi thả được chưa?”
Lăng Vân im lặng. Bàn tay nàng đặt lên dây đàn, nhẹ. Gió phát ra tiếng cười khẽ – của nàng, của quá khứ, của một cô gái từng là phàm nhân tin vào điều không thể.
“Ta chưa thả.” – nàng nói nhỏ. – “Vì ta còn một nửa hơi cuối của ngươi. Nếu ta thả, gió sẽ mất nhịp.”
Tử Dạ khẽ cười: “Vậy để ta dạy ngươi thả mà không mất.”
Hắn nắm lấy tay nàng, cùng gảy dây đàn. Hai tiếng vang chồng lên nhau – một cao, một trầm – rồi hòa thành tiếng tinh liền mạch.
Gió quay cuồng, Đài Hồi Tức sáng lên, những ký ức của hàng ngàn linh hồn tuôn ra như dòng sông ánh sáng. Trong dòng ấy, Lăng Vân thấy mọi lần họ từng gặp nhau – từ đêm máu đầu tiên, đến đỉnh núi, đến lòng đất.
“Ngươi thấy không,” Tử Dạ nói, “mọi giữ đều có thả ẩn bên trong. Khi ngươi thở ra, ngươi thả; khi ngươi thở vào, ngươi giữ. Chúng ta chỉ cần… biết đều.”
Nàng gật, hiểu.
Họ cùng đếm, lần này không để gọi ai, mà để giữ gió không rơi.
Giữ… năm… ba… một.
Gió trong Thành Hồi Tức ổn định. Những linh hồn tan ra, nhẹ nhàng bay lên, để lại khoảng không rỗng và yên.
5. Gió mang hình người
Khi nhịp cuối cùng tan đi, Tử Dạ quay sang nàng. “Ngươi đã học thả. Giờ ta có thể hóa lại thành gió thật sự.”
“Vậy ngươi sẽ biến mất?”
“Không.” – hắn bước gần, ngón tay chạm vào trán nàng, nơi ấn Nguyệt Huyết đã nguội. – “Ta sẽ ở trong hơi ngươi thở, trong mỗi bước chân, trong mọi nhịp giữa giữ và thả. Ta sẽ là gió mang hình người của ngươi.”
“Ta sẽ quên ngươi sao?”
“Không. Ngươi sẽ không cần nhớ, vì ta chính là ngươi.”
Nàng chưa kịp trả lời thì thân hắn đã hóa thành hàng ngàn sợi khí trắng, cuốn quanh nàng. Gió ấy mềm như lụa, thơm mùi đất và quế. Nó luồn qua tóc, qua vai, qua ngực, rồi tan vào trong nàng.
Nàng ngã xuống. Cân nhịp rơi khỏi tay, giọt sương vỡ ra, nhưng ánh sáng không tắt. Nó chảy vào da thịt nàng, hòa với hơi thở.
Trong giây phút ấy, nàng nghe rõ một tiếng nói cuối cùng:
“Đếm đi, Vân. Từ nay, mỗi khi ngươi đếm, ta thở.”
6. Hơi thở mới
Khi Lăng Vân mở mắt, gió im. Thành Hồi Tức không còn; chỉ là một cánh đồng bạc trải vô tận. Trên bầu trời, trăng tròn soi xuống, không còn vết sẹo.
Nàng đứng dậy, tay nắm cân nhịp – giờ chỉ còn một sợi chỉ trong suốt không cần quả sương. Vì sương đã hòa vào nàng.
Bước đi, nàng cảm nhận rõ từng nhịp đất dưới chân, từng hơi gió quanh người. Khi nàng đếm, cả thế giới cùng đếm theo:
Giữ… năm… ba… một.
Mỗi nhịp, hoa nở. Mỗi nhịp, nước tràn. Mỗi nhịp, gió thở.
Người dân phía dưới nói, có một người con gái đi giữa gió mà không để lại bóng. Khi nàng cười, trăng cũng cười. Khi nàng khóc, đất cũng ướt sương.
Họ gọi nàng là Vân Dạ Nhịp, vì trong nàng có cả ánh mây của người và hơi gió của tiên.
7. Cuối cùng của “Giữ”
Nhiều năm sau, người ta nói trên đỉnh Thiên Linh Sơn mọc một cây cổ thụ có lá như bạc, mỗi khi gió thổi sẽ vang tinh tinh như đàn. Ai đứng dưới đó, nếu im lặng và đếm ngược, sẽ nghe thấy hai giọng cùng đếm: một nữ, một nam.
Không ai biết đó là ai.
Chỉ biết rằng, khi tiếng một vang lên, cả núi lại thở ra, hoa đào nở trắng, và trăng tròn soi qua đỉnh cây như một con mắt hiền.
Kết chương 13 – “Gió Mang Hình Người”
Lăng Vân và Tử Dạ không còn tách biệt: nàng mang hơi thở của hắn, hắn trở thành gió trong nàng. Tam giới yên bình, nhịp giữ–thả của họ trở thành hơi thở chung của đất trời.
Và khi ai đó hỏi: “Tình yêu là gì?” –
Người ta kể rằng, có một đôi đã trả lời bằng bốn nhịp:
Giữ… năm… ba… một…
Giữ, để biết thở cùng nhau.
Và thả, để gió còn đường đi mãi.