nguyệt tàn – tình kiếp vô danh

Chương 12: Khi Núi Biết Thở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn trăng tròn ấy, mưa kéo dài ba ngày ba đêm. Nước không ồn ào, chỉ rơi đều, mảnh như sợi tóc, lặng như tiếng thở của ai nằm trong giấc mơ chưa dứt. Cánh đồng tro giờ hóa đất, đất hóa bùn, rồi bùn lại mọc cỏ non.

Giữa cỏ, Lăng Vân ngồi bên mầm cây xanh mà nàng đã hôn, tay vẫn giữ cân nhịp trên gối. Quả giọt sương trong suốt nay rạn một đường rất nhỏ — như có ai vừa cười trong nước.

“Ngươi vẫn nghe ta chứ?” – nàng hỏi, khẽ thôi, sợ gió cướp mất câu.

Không có tiếng đáp. Chỉ có một hơi gió ấm lướt qua cổ tay, đúng nhịp với mạch đập tim nàng: giữ… năm… ba… một.

Nàng khẽ mỉm cười.

Tử Dạ không còn hình người, nhưng nhịp của hắn vẫn sống trong đất này.

1. Lời kêu của núi

Đêm thứ tư sau trăng tròn, mặt đất dưới chân nàng rung lên. Không phải động đất. Không phải tiếng sét. Mà là núi thở.

Từ xa, dãy Thiên Linh Sơn – nơi nàng từng tu luyện – đang đỏ rực. Lửa không bốc mà nằm im như máu bị chôn. Từng nhịp, từng nhịp, núi phồng lên, rồi lại xẹp.

Gió mang theo mùi tro cũ, hòa với mùi quế, rơm và cả hoa đào cháy dở. Những mùi của ký ức.

“Ngươi gọi ta sao?” – nàng đứng dậy, ngẩng nhìn đỉnh núi.

Một giọng nói xa xôi vọng lại trong đầu:

“Không… phải ta… mà là giữa.”

Giữa. Từ đó một khe sáng mở ra nơi chân trời – giống hệt vết sẹo trên trăng đêm trước. Ánh sáng ấy không chiếu xuống mà hút lên: cỏ, gió, đất, cả mùi người… tất cả bị kéo về phía đỉnh Thiên Linh Sơn.

Lăng Vân hiểu. Núi không thở cho riêng nó. Nó thở vì đang sinh ra thứ gì đó.

2. Hành trình trở lại

Nàng thu dọn ít đồ – mảnh ngọc Quên, thẻ tre, dây rơm cháy, và một nắm tro xám nơi Tử Dạ từng tan.

Gói tất cả vào tấm vải mỏng, buộc bên hông.

Rồi nàng lên đường.

Đường về Thiên Linh Sơn không còn như xưa. Cỏ xanh biến thành tro, nước sông nhuốm màu khói, và không khí nặng như có ai đang ngồi trên vai.

Những linh hồn lạc lối đứng dọc đường – người không mặt, người không bóng, người có bóng nhưng không còn nhớ thân thể mình ở đâu.

Mỗi khi nàng đi qua, họ quay về phía nàng, cúi đầu.

Không ai nói, nhưng nàng hiểu: họ nhận ra nhịp của Dạ trong tim nàng.

Một đêm, khi dừng lại bên vách đá nghỉ, nàng mơ thấy hắn.

Không như trước – không áo trắng, không mắt tím – chỉ là một luồng sáng nhỏ, như khói hương chưa tàn.

“Đừng quên đếm, Vân.”

“Ta luôn đếm.”

“Không, lần này đếm ngược từ vô hạn.”

Nàng giật mình tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi. Trên đất, mầm cây nàng mang theo trong túi nhỏ phát sáng. Lá của nó hóa bạc, thân mềm như nước.

Nó đang hấp thụ nhịp đập từ quả cân.

“Ngươi định đi cùng ta sao?” – nàng mỉm cười.

Mầm cây khẽ rung, rơi một giọt sương. Giọt sương ấy lăn lên bàn tay nàng, ấm như một nốt tim người.

3. Đỉnh cũ – Người mới

Ba ngày sau, nàng đến được chân Thiên Linh Sơn. Cảnh tượng khiến nàng đứng lặng.

Cả dãy núi từng phủ sương trắng giờ biến thành một vườn đá đỏ. Mỗi tảng đá giống như thân người co lại, gồng mình giữ lấy thứ gì đang đập trong lòng đất.

Còn trên cao, đỉnh Thiên Linh rách ra một khoảng lớn, từ đó trăng rơi xuống – không tròn, không khuyết, mà chảy như dòng nước bạc.

Nàng leo lên từng bậc, gió rít qua tai thành tiếng thì thầm:

“Ngươi đến rồi sao, Lăng Vân…”

“Ngươi mang hắn theo không?”

“Nếu có, hãy trả hắn lại cho giữa.”

Mỗi tiếng thì thầm là một linh hồn trong núi, từng người từng bị giữ giữa hai cõi. Nàng hiểu, họ không trách, chỉ mong được thở.

Đến đỉnh, nàng thấy một người đang đứng giữa miệng núi.

Áo tro, tóc trắng, mắt ngà. Hắn quay lại, ánh nhìn quen đến mức tim nàng ngừng đập một nhịp.

“Tử Dạ…” – nàng khẽ gọi.

Hắn không đáp, chỉ nghiêng đầu. Ánh mắt trống rỗng, như nhìn qua nàng mà không thấy.

Đúng vậy. Hắn đã mất ký ức.

Nàng tiến lại, tim run: “Ngươi… không nhớ ta sao?”

“Ta… biết tên đó.” – Hắn chạm ngực mình. “Nó nằm đây, nhưng không thuộc về ta.”

Rồi hắn nhìn quanh: “Ngươi đến vì tiếng gọi của núi à?”

“Phải. Núi đang sinh ra thứ gì đó. Ta nghĩ… ngươi biết.”

Tử Dạ cúi xuống, tay chạm mặt đất. “Trong lòng núi… có trái tim mới. Nhưng nó đập sai nhịp. Nếu không chỉnh, cả tam giới sẽ sụp.”

Hắn nhìn nàng: “Ngươi có cân. Có thể nghe được lệch giữa.”

“Ta cần ngươi bên cạnh.”

“Ta không phải người ngươi nhớ.” – hắn đáp, ánh mắt vẫn bình thản. – “Nhưng nếu ngươi cần, ta sẽ giúp. Vì… nhịp của ngươi khiến ta yên.”

Nàng gật đầu. Chỉ thế thôi, đã đủ.

4. Trái tim của núi

Họ cùng đi xuống lòng núi.

Càng đi sâu, không khí càng dày. Đá thở, gió thở, cả bóng tối cũng thở. Từng bức tường đá như da thịt ai đó, ẩm, ấm, và có mạch đập.

Ở trung tâm, họ thấy một trái tim khổng lồ bằng tinh thạch, đập chậm, mỗi nhịp làm đá rung, bụi rơi như mưa tro. Trên bề mặt trái tim, khắc vô số chữ “giữ” — nhưng mỗi chữ lệch đi một nét.

Tử Dạ đặt tay lên, nhắm mắt. “Nó lệch vì thiếu một giữ thật.”

“Ta hiểu.” – Lăng Vân mở cân nhịp. Quả giọt sương phát sáng, chiếu lên mặt tinh thạch, để lộ một khe nhỏ nơi tim bị nứt.

“Đếm.” – hắn nói.

“Cùng nhau?”

“Cùng nhau.”

Giữ… năm… ba… một.

Ở “giữ”, ánh sáng từ cân rọi thẳng vào khe nứt.

Ở “năm”, trái tim co lại như chịu đau.

Ở “ba”, toàn bộ lòng núi sáng rực, chữ “giữ” trên tường xoay hướng.

Ở “một”, Tử Dạ thét khẽ – máu trào từ lòng bàn tay hắn, rơi vào khe.

Tinh thạch ngừng đập một nhịp… rồi đập lại, đều hơn.

Cả ngọn núi thở ra.

Gió tràn qua, cuốn tóc nàng tung lên. Trong cơn gió, hàng trăm linh hồn thoát ra, ánh sáng của họ bay vòng quanh như cánh bướm. Họ không khóc, không cười, chỉ thì thầm “cảm ơn”.

Lăng Vân ngẩng nhìn. Trên đỉnh hang, ánh trăng rọi xuống qua khe hở, tạo thành một con đường sáng thẳng lên trời.

“Chúng đã được giải thoát.” – nàng nói, mắt ướt.

Tử Dạ gật, nhưng sắc mặt tái. Máu vẫn chảy từ tay hắn, nhỏ từng giọt lên đá. “Mỗi giữ cần một giá. Ta đã cho tim một nhịp, nên tim sẽ lấy của ta một hơi.”

“Không! Ngươi vừa mới trở lại—”

“Ta đã ở đây đủ.” – Hắn mỉm cười, nụ cười đầu tiên thật sự từ khi trở lại. “Nhưng lần này, ta không tan. Ta sẽ thành nhịp của núi. Khi ngươi nghe núi thở, tức là ta vẫn sống.”

Nàng siết lấy tay hắn, nước mắt rơi. “Ngươi luôn chọn giữ, chưa từng chọn thả…”

Hắn nghiêng đầu, giọng khàn: “Không đâu. Lần này ta thả vào tay ngươi.”

5. Hơi thở đầu tiên của trăng mới

Khi máu cuối cùng rơi xuống khe, trái tim núi trong suốt hoàn toàn. Cả dãy Thiên Linh rực sáng, vươn lên cao, rồi dừng lại.

Một luồng hơi ấm lan khắp đất trời. Cây mọc, sông trở lại, và trăng – trăng mới, không phải trăng cũ – trồi lên từ sau núi, không hề có sẹo.

Tử Dạ dần mờ đi trong tay nàng. Cơ thể hắn hóa thành bụi sáng, tan vào tinh thạch.

Trước khi biến mất hoàn toàn, hắn khẽ nói:

“Đếm tiếp nhé, Vân. Vì ngươi còn đường.”

“Một ngày nào đó, khi ngươi dừng lại giữa ‘giữ’, ta sẽ nghe thấy.”

Ánh sáng nuốt hắn. Tiếng đập của trái tim núi hòa vào tiếng đập trong ngực nàng. Hai nhịp, rồi một nhịp.

Nàng gục đầu xuống, nước mắt hòa cùng ánh trăng. Nhưng lần này, không còn đau, chỉ có yên.

6. Hạ giới

Sáng hôm sau, người dân dưới chân núi kể rằng:

“Đêm qua, Thiên Linh Sơn rực sáng. Sau đó, trên đỉnh có một người con gái áo xanh, đứng giữa trăng, tay cầm cân lấp lánh. Mỗi khi nàng đếm, gió đổi chiều, nước sông lại trong hơn.”

Từ đó, họ gọi nàng là Nguyệt Giữ Nhân – người đếm nhịp của trăng, giữ cho tam giới cân bằng.

Lăng Vân không ở lại. Nàng rời núi, mang theo một hạt tinh thạch nhỏ – phần tim còn thừa, nơi máu Tử Dạ từng rơi. Hạt ấy sáng nhè nhẹ, khi áp vào tai nghe như tim đập.

Trên đường xuống, nàng gặp một đứa bé chăn trâu. Thằng bé hỏi:

“Cô ơi, cô đi đâu?”

“Ta đi tìm giữa mới.”

“Là gì vậy?”

“Là nơi người ta nghe được im lặng của mình mà không sợ.”

Thằng bé gật gù, rồi dúi cho nàng một bông hoa cúc dại. “Cô cầm, để nhớ đường về.”

Nàng cười. “Ta sẽ nhớ.”

7. Khi núi biết thở

Đêm ấy, nàng dừng chân ở triền đồi.

Trăng non nhô lên, chưa tròn, nhưng sáng dịu.

Núi phía xa khẽ rùng mình, rồi thở ra một luồng sương trắng, lan đến chỗ nàng. Trong sương ấy, giọng Tử Dạ vang lên, mơ hồ mà rõ:

“Ngươi thấy chưa, Vân? Núi biết thở rồi.”

Nàng bật cười, nước mắt rơi mà không cay.

“Ta nghe thấy rồi. Giữ… năm… ba… một…”

Tiếng đếm của nàng hòa vào hơi thở của núi, vang đi, vang lại, thành nhịp đầu tiên của thế giới mới.

Bầy chim ngủ trong rừng khẽ mở mắt, sông dừng chảy, gió chuyển hướng.

Trên bầu trời, vết sẹo cũ của trăng mờ dần, để lại ánh sáng trong trẻo – như cái nhìn của ai đó nơi rất xa, đang mỉm cười.

Kết chương 12 – “Khi Núi Biết Thở”

Lăng Vân trở thành người giữ nhịp mới của tam giới. Trái tim của Tử Dạ hòa vào linh mạch của Thiên Linh Sơn, khiến núi, gió và trăng có cùng một hơi thở.

Nhưng ở nơi sâu nhất trong nhịp im lặng ấy, vẫn còn một tiếng đập nhẹ – tiếng của người từng giữ, nay đã học cách thả.

Và mỗi khi trăng mọc, ai lắng nghe thật lâu đều sẽ nghe thấy:

Giữ… năm… ba… một…

— tiếng của hai người đã từng là một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×