Thiên giới có bốn cõi lớn: Nhật giới, Nguyệt giới, Phong giới và Lôi giới – mỗi nơi cai quản một dòng chuyển vận của trời đất. Trong đó, Nguyệt giới là cõi tĩnh lặng nhất, thanh u nhất, và cũng lạnh lẽo nhất. Dưới lớp mây bạc luôn lơ lửng giữa trời, ẩn hiện cung điện bạch ngọc rộng lớn, nơi Nguyệt Thần Thanh Cơ tọa lạc – một trong tứ đại thần giữ cân bằng thiên đạo.
Nàng không bao giờ cười. Ngàn năm chưa từng bước ra khỏi Tĩnh Nguyệt Cung nếu không có thiên mệnh chỉ dẫn. Vẻ đẹp của nàng tựa trăng khuyết – lạnh, xa và tịch liêu. Ánh trăng nơi nàng đi qua, hoa không nở, nước không gợn sóng. Đó là luật. Là sự cân bằng. Là "thần".
Nhưng đêm nay, nguyệt vận biến động. Dưới thiên kính phản chiếu qua tầng mây, trăng hiện dị sắc – thay vì sáng bạc, lại ửng đỏ như máu thấm vào nước sông. Điềm báo lệch vận không thể phớt lờ. Phượng tộc báo lên Thiên đế. Lệnh hạ phàm được ban xuống. Và người được chọn – không ai khác – chính là Nguyệt Thần.
Áo bào trắng mỏng nhẹ như khói sương, Thanh Cơ bước ra khỏi cung điện, tà áo kéo dài đến tận bậc mây. Mái tóc đen như suối chảy xuống tận eo, gợn sóng mỗi lần gió lướt qua. Một chuỗi ngọc trăng treo bên vành tai khẽ rung, phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng ngân trong gió sớm.
Thanh Cơ không mang theo binh khí. Nàng không cần. Ánh trăng chính là giới pháp của nàng.
Lúc nàng đáp xuống nhân gian, là vào giữa đêm. Mây đen vần vũ phía chân trời, sấm nổ xa xa. Một con sông lớn đang cuồng nộ phá vỡ bờ, đổ ập vào thôn làng nằm rải rác dưới chân núi. Người dân hoảng loạn, la hét, chạy dọc theo con đường mòn lên núi cao.
Giữa tất cả hỗn loạn ấy, nàng thấy một người – không chạy, không la hét. Một nữ tử đơn độc, tay ôm vật gì đó gần ngực, đang vùng lên khỏi dòng nước chảy xiết.
Mái tóc dài ướt đẫm, thân thể nhỏ bé gần như bị cuốn trôi. Váy đỏ nhạt bị rách bươm, lộ ra vết thương sưng tấy nơi vai. Nhưng ánh mắt nàng – không sợ hãi, không tuyệt vọng – chỉ có một điều duy nhất: quyết tâm sống.
“Đó là ai?” – Thanh Cơ khẽ nghiêng đầu, không hỏi ai cả, chỉ là tự thốt thành lời.
Trăng vỡ ánh bạc trên mặt nước. Thanh Cơ khẽ phất tay áo. Dòng lũ lập tức bị chia đôi, cuộn thành hình bán nguyệt, ôm lấy nữ tử kia và đẩy nàng về phía bờ như một bàn tay vô hình.
Mộc Uyển ngã xuống nền đất sình lầy, ho sặc sụa. Cánh tay vẫn siết chặt lấy bức tượng nhỏ bằng đất nung hình vầng trăng khuyết. Cả người ướt sũng, nhưng vẫn cố bò dậy, cố giữ bức tượng không rơi khỏi tay.
Chỉ khi ngẩng đầu lên, nàng mới nhìn thấy người con gái đứng trên phiến đá giữa trời – áo trắng nhẹ như mây, đôi mắt xám bạc không mang cảm xúc, giống như cả bầu trời đêm gom lại chỉ để chứa một người.
Nguyệt Thần. Không cần ai nói, không cần thờ phụng, chỉ nhìn một lần là biết: nàng không phải người phàm.
“Cô là...” – Mộc Uyển khẽ nói, giọng khàn vì nước, nhưng ánh mắt sáng lạ thường.
Thanh Cơ bước đến, bàn tay thon dài nâng cằm nàng lên. Mắt nàng nhìn vào mắt phàm nhân kia – và lần đầu tiên trong ngàn năm, trái tim nàng lỡ một nhịp.