nguyệt thần không được yêu

Chương 8: Huyết Nguyệt Kỳ và Kẻ Giữ Bí Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tại Thiên giới, Linh Thường đang họp cùng các vị tiên quân tại Thiên Luân Điện. Ánh mắt nàng lạnh như băng tuyết, tay cầm cuộn ngọc chỉ màu đen – chỉ được dùng trong tình huống cực đoan.

“Nguyệt Thần Thanh Cơ đã ba lần trái lệnh, từ chối ký vào bản trục xuất.” – Giọng nàng không có chút dao động. “Nếu để nàng tiếp tục tồn tại với nhân tâm đã lệch, nguyệt vận sẽ rối loạn, kéo theo hàng loạt dị tượng.”

Một tiên quân thấp giọng:
“Nhưng Thanh Cơ từ trước đến nay luôn giữ luật, nàng có thể... chỉ nhất thời động tâm.”

Linh Thường cắt ngang:
“Thần linh một khi đã động tâm, sẽ không còn là thần nữa.”

Một vị khác hỏi:
“Vậy kế hoạch tiếp theo?”

Linh Thường mở cuộn ngọc chỉ, ánh sáng đỏ rực từ đó chiếu lên trán nàng:
“Trong ba tuần trăng tới, nếu nàng không hoàn toàn từ bỏ nhân duyên, chúng ta sẽ thực thi Huyết Nguyệt Kỳ – dùng máu thần phong ấn cả luân hồi lẫn ký ức người phàm kia.”

Vân Khuyết im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Ngươi định giết cả người phàm đó?”

“Không giết.” – Linh Thường lắc đầu. “Chỉ khiến nàng ta… không còn nhớ bất kỳ điều gì về Thanh Cơ. Bao gồm cả tiền kiếp.”

Cùng lúc đó, tại nhân gian, Mộc Uyển lặng lẽ rời khỏi nhà. Nàng mang theo một túi hành lý nhỏ, và một bản vẽ cổ mà cha nàng từng cất trong rương khóa kín – một bản đồ dẫn đến vùng đất gọi là Thanh Sơn Tàn Giới.

Tại đây, theo truyền thuyết cổ, từng có một tộc người giữ ký ức luân hồi – họ được gọi là Kẻ Giữ Bí Mật.

Mộc Uyển không rõ vì sao mình biết đến nơi ấy. Nhưng trong những cơn mộng mị ngày càng dày đặc, nàng luôn thấy mình bước trên một cây cầu đá giữa hai vách núi – và cuối con đường là một hang động nơi ánh trăng không bao giờ tới.

Nàng cảm nhận được điều gì đó đang kéo mình đến gần ký ức bị che giấu. Và nơi ấy – có thể có đáp án cho những điều nàng không thể giải thích.

Giữa đêm, khi nàng đến chân núi Thanh Sơn, ánh trăng bất ngờ bị mây đen che khuất. Gió rít lên, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc.

Một bóng người đứng chắn trước cổng động. Là một nữ tử mặc áo đỏ, che mặt bằng khăn đen, tay cầm phất trần trắng bạc.

“Ngươi... là Mộc Uyển?”

Mộc Uyển gật đầu, tay siết chặt bức tranh luân hồi được gói trong vải.

“Ta muốn biết... ta là ai trong tiền kiếp. Và vì sao... ta luôn mơ thấy nàng ấy.”

Người kia nhìn nàng một lúc lâu rồi nói chậm rãi:

“Vì ngươi… từng là người khiến Thanh Cơ đánh đổi cả thần vị. Và vì ngươi... từng chết vì bảo vệ nàng.”

Gió ngừng thổi. Trăng ló ra sau tầng mây.

Mộc Uyển cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tay nàng chạm vào ngực – nơi trái tim đập loạn như sắp vỡ tung.

“Ta... từng chết?”

Nữ nhân áo đỏ gật đầu.

“Không chỉ chết. Mà còn bị chính thiên giới xóa khỏi dòng ký ức luân hồi. Lẽ ra... ngươi không nên tồn tại.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.