Trời vẫn còn mưa khi Mộc Uyển ngất đi, thân thể mỏng manh nằm dưới chân tượng nguyệt thổ. Không ai biết nàng đã nằm đó bao lâu. Chỉ biết khi tỉnh dậy, nàng đã ở trong phòng của mình, tóc còn ẩm nước mưa, cơ thể như bị đóng băng từ trong ra ngoài.
Giấc mơ khi ấy… không giống mộng thường.
Trong mơ, nàng thấy mình đứng giữa một điện cung rộng lớn, trần nhà lấp lánh ánh ngọc, cột đá khắc hoa văn mây bay trăng rơi. Trước mặt nàng là một nữ tử mặc áo nguyệt lam, thần sắc lạnh như băng tuyết đầu đông.
Mộc Uyển không nhìn rõ mặt nàng ấy, nhưng lại có cảm giác rất quen. Một loại quen thuộc đến ám ảnh.
“Ngươi thật to gan.” – Nữ tử ấy nói, giọng vang vọng như tiếng chuông bạc. “Dám phản thiên đạo, thậm chí làm rạn Thiên kính.”
Mộc Uyển định trả lời, nhưng miệng không phát ra âm thanh nào. Chỉ có đôi mắt nàng là động, nhìn chăm chú vào ngọc bội treo bên hông nữ tử kia. Ngọc ấy màu khói bạc, khắc hình nửa vầng trăng và một đóa hoa không rõ tên.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển. Bầu trời điện cung nứt toác, những mảnh kính rơi xuống như tinh tú vỡ vụn.
Tiếng ai đó thét lên từ xa:
“Thanh Cơ! Mau tránh ra!”
Giấc mộng kết thúc đột ngột. Mộc Uyển choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Bên ngoài, trăng mờ lóe qua tầng mây, như muốn xuyên thủng mọi ngăn cách giữa mộng và thực.
Mộc Uyển bước ra ngoài, đi chân trần giữa sân nhỏ, tay vẫn siết chặt chiếc khăn lụa thêu trăng mà nàng định tặng Thanh Cơ.
Bỗng gió thổi mạnh, cuốn chiếc khăn bay lên không trung. Khi nàng đuổi theo, khăn mắc lại trên cành cây đào – thứ vốn không thể nở vào mùa này. Vậy mà giữa đêm giá lạnh, lại có một cánh hoa rơi xuống, đỏ rực như máu.
Nàng bỗng nhớ đến câu chuyện mẹ nàng từng kể khi còn nhỏ:
“Dưới cây đào luân hồi, mỗi cánh hoa rơi là một mối duyên bị đứt gãy giữa kiếp trước và kiếp này.”
Từ đêm ấy, Mộc Uyển bắt đầu mộng mị liên miên. Trong mỗi giấc mơ, nàng đều thấy một cung điện lạ, những tiếng thì thầm vô thanh, và đôi mắt người nữ thần nọ – buồn đến lạ kỳ.