"Tốt lắm!" Uông Phong Lân gật đầu, "Cảm ơn nhiều!"
"Không có gì!" Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Uông Phong Lân một cái, mối hận nhổ lông náy Tên này còn dám nói cảm ơn, thật là khó tiếp nhận.
"Cái kia, có thể làm bây giờ không!" Tư Nam chỉa chỉa A Kim, ý bảo Mini có thể bắt đầu rồi.
"Được!" Gậy thiên sứ vung lên, một chuỗi sao nhí hướng lên thân thể A Kim.
"Gâu gâu!" A Kim thật sự sống lại rồi, bất quá, rất rõ ràng là ánh mắt của chó cưng lúc này vốn trống rỗng.
"Chỉ có mười phút thôi!" Mini nhắc nhở.
"Không đủ dùng!" Uông Phong Lân mang theo ý định cò kè mặc cả.
"Vậy mi muốn như thế nào?" Mini cảnh giác nhìn Uông Phong Lân.
"Một tiếng!" Uông Phong Lân nhìn Mini, hai con mắt nheo lại đầy uy ђเếק.
"Mi được voi đòi tiên hả?" Mini giận dữ trừng mắt nhìn cái tên biến thái nằm ở trên giường.
"Như thế nào, làm hay là không?"
"Tối đa nửa tiếng!"
"Ok, thành giao!" Uông Phong Lân gật đầu.
"Giao cái đầu mi!" Lời còn chưa dứt, Mini liền biến mất trong không khí.
"Còn đang định cảm ơn một tiếng thì đã biến mất rồi!" Uông Phong Lân há miệng nói với không khí, sau đó quay qua Tư Nam, "Giúp anh gọi Tu, Mạnh Ba cùng với Kiệt Nhĩ vào nha!"
"Dạ." Tư Nam gật đầu, xoay người đi ra ngoài.