Nhà có chó dữ

Chương 46: Nhà có chó dữ


trước sau

"Gâu gâu!" chó cưng sủa thêm lần nữa, bất quá tiếng kêu của nó không mang theo bất kì ý nghĩa thiết thực nào.
"Phong Lân!" Tu đi vào, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đi theo phía sau hắn, "Có việc gì sao?"
"Tư Nam, A Kim không có việc gì chứ?" Mạnh Ba nhìn về phía Tư Nam, hai con mắt vẫn còn hồng hồng, mới vừa rồi mình cũng tưởng rằng A Kim tiêu tùng rồi chứ! Nghĩ tới sẽ không còn được thấy một người một chó vui đùa với nhau tự nhiên cũng rất tiếc nuối.
"Uh, ngồi đi!" Uông Phong Lân chỉ cái ghế bên cạnh, "Mới vừ rồi nhờ có Tư Nam tự nhiên linh tính, nếu không A Kim ૮ɦếƭ chắc."
"Gâu!"



"Đúng là như vậy! Tư Nam đúng là tâm lí tương thông với A Kim nha!" Tu mập mờ liếc mắt nhìn Tư Nam một cái, Đường Tư Viễn có nói A Kim là vợ của Tư Nam à, cái đó nếu như Phong Lân mà thích Tư Nam, xem ra con đường đi của cậu ta khó khăn lắm đây.
"An Chi Huyến xử lí thế nào?" Trên mặt Uông Phong Lân mỉm cười mang theo một tia tàn khốc.
"Bảo vệ đang quản lí gã, đang bên phòng thư kí, chờ cảnh sát tới." Mạnh Ba trả lời, "Tôi nghi là gã điên rồi!"
"Đúng vậy!" Tu cũng gật đầu, "Lúc chúng tôi cùng Tư Nam lao xuống, nhìn thấy thái độ của gã đối với A Kim hoàn toàn không giống như người bình thường."
"Lúc đè gã ra, tôi còn tưởng rằng gã sẽ vùng vẫy điên cuồng, nhưng mà vừa nhìn thấy Tư Nam đi lên, gã hóa ra lại như trái bóng xì hơi, cả người uể oải, chỉ lẩm bà lẩm bẩm, nói cái gì mà xin lỗi, tôi không có muốn làm cậu bị tổn thương." Mạnh Ba cười lạnh một cái, "Thật không thể hiểu đây là cái gì nữa?"


"Không cần hiểu!" Uông Phong Lân nheo hai mắt lại cười lạnh, "Tôi không hi vọng lại nhìn thấy những kẻ như vậy trong Uông thị."
"Biết rồi!" Tu lập tức gật đầu.
"Cái kia," Tư Nam đột nhiên lên tiếng, "Em có thể đi gặp anh ta một chút không?"
"Đi gặp gã?" Giọng nói của Uông Phong Lân đột nhiên tăng cao thêm một quãng tám.
"Anh sao tự nhiên gào với em?" Tư Nam bĩu môi, "Chuyện dù sao cũng có dính tới em, em đi nói chuyện với anh ta, cũng là đúng mà."
"Anh không có gào lên với em!" Uông Phong Lân lập tức nhẹ giọng ôn hòa, "Nhưng mà em cũng nghe Tu với Mạnh Ba nói rồi đấy, gã ta có thể bị điên rồi, em đi sẽ nguy hiểm lắm."
"Có nhiều bảo vệ lắm, không cần lo lắng." Tư Nam nhìn vài người trong phòng một lượt, "Em đi gặp anh ta."
"Tiểu Nam..." Uông Phong Lân muốn gọi em trở lại, nhưng mà nhất thời lại không có tác dụng, "Quên đi, do gã thôi!" Bất đắc dĩ xua tay, bảo bối này rất quật cường, bản thân mình căn bản không có khả năng lay chuyển em được.
"Phong Lân, lúc trước tôi có điều tra qua, An Chi Huyến mặc dù là bạn học của Tằng Khải Trữ, nhưng lúc trước hình như cũng không có đồng ý giúp Tằng Khải Trữ, chỉ là gần đây mới bắt đầu có hành động." Tu nói, "Vốn tôi tưởng rằng gã sẽ làm ra chuyện bất lợi với công ti, nhưng chuyện hôm nay, hoàn toàn ngoài dự đoán!"
"Ngoại trừ nói: Gã bị điên. Tôi thật không có tìm ra cách thuyết phục nào khác!" Uông Phong Lân nhún nhún vai, "Lúc trước tôi nói cậu điều tra Lí Hoán thế nào rồi?"


"Lí Hoán là con của dì Lí, cậu biết không?" Tu hỏi.
"Hả?" Cái này thì đến phiên Uông Phong Lân kinh ngạc rồi, sao có thể như vậy chứ? Dì Lí đã làm việc ở nhà mình từ khi mình còn nhỏ xíu mà, cho tới bây giờ chưa từng nghe bà nói là bà có con nha!
"Dì Lí cùng chồng của bà sau khi li hôn xong, liền làm công cho nhà cậu tới bây giờ." Tu nhìn ra kinh ngạc của hắn, lập tức giải thích: "Mà Lí Hoán sống chung với cha của gã, cha của gã nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng chỉ là công nhân viên chứ quèn, mà Lí Hoán kia ngoạn trừ tiền lương mỗi tháng từ công ti chúng ta, tháng nào cũng đều đặng có một số tiền cao gấp ba lần tiền lương chuyển vào tài khoản của gã."
"Từ đâu ra?" Uông Phong Lân nhíu mày.
"Không biết, tiền là từ đại lục chuyển vào, nhưng mà mỗi lần đều là từ những ngân hàng khác nhau, hơn nữa là tiền mặt chứ không phải là chuyển khoản." Tu đối với việc không phát hiện ra được đối phương khóe miệng liền giật giật, phải biết rằng A Kha vì điều tra những việc này cùng mấy người quản lí bên ngân hàng đánh chém tưng bừng, cũng không để ý đến hắn!
"Làm việc chú ý chút!" Uông Phong Lâm lại cười lạnh, "Như vậy có đầu mối gì không?"
Tu gật đầu: "Cùng một người gởi tiền,"
"Là hắn ta sao?" Ánh mắt Uông Phong Lân giống như là khinh thường khi nhắc đến cái người có tên kia.
"Đúng vậy!" Tu gật đầu.
"Mấy người tôi nói cậu chú ý, cứ tiếp tục theo dõi." Uông Phong Lân quay qua Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, "Còn phải làm phiền các cậu, trong những ngày tôi hôn mê, đặc biệt chú ý tới những kẻ ra vào. Ngoại trừ Tu cùng Tư Nam, những người khác đến gặp tôi thì ít nhất một trong hai người phải có mặt ở đây.

"Tôi cũng vậy sao?" Một thanh âm trong trẻo vang lên từ ngoài cửa, theo sau đó là một thanh niên xinh đẹp xuất hiệt, hàng mi thật dài nhướng lên, khóe miệng cong cong mỉm cười.
"Lâm?" Bốn người trong phòng đồng loạt cất tiếng.
"Ha ha, nhìn thấy tôi ngoài ý muốn lắm à?" Ngô Cam Lâm cười đi vào trong, khóe mắt liếc qua con chó trên ghế, "Linh hồn thật là trống rỗng nha!"
"Nó mới bị người ta Ϧóþ cổ, thiếu chút nữa thì ૮ɦếƭ đó, linh hồn không còn đầy đủ cũng chẳng có gì lạ!" Uông Phong Lân phản ứng lại cực nhanh trả lời.
"Uh, chủ nhân của con chó này rất quan trọng với cậu." Lâm le lưỡi đối với Uông Phong Lân, người không biết thật sự rất khó tưởng tượng ra được, thanh niên đáng yêu mặc T-shirt in hình mấy nhân vật hoạt hình lại chính là bác sĩ nổi tiếng Ngô Cam Lâm, chỉ cần cậu ta nói không cứu người nào, thì chẳng khác nào đã cầm giấy báo tử.
"Đúng vậy!" Uông Phong Lân thắng thừa nhận.
"Hơn nữa, tôi đã gặp cậu ấy rồi." Lâm có chút đắc ý lộ ra nụ cười tươi rói với Uông Phong Lân, "Nhìn rất là đáng yêu nha!"
"Chú ý hình tượng chút." Tu cười với bạn, "Thân là bác sĩ nổi tiếng vạn người ngưỡng mộ, cậu giống y như là trẻ con đang chê kẹo đường nha, rất là phá hủy hình tượng!"
"Oh, thấy rõ như vậy sao?" Cười trả lời Tu, thế nhưng hai mắt lại nhìn tới khuôn mặt đang bắt đầu đen lại của Uông Phong Lân.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!