nhà có một chú lộn xộn

Chương 1: Chuyển nhà


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua khe rèm cửa sổ của căn hộ cũ, đánh thức Huy bằng một cảm giác vừa háo hức vừa… lười biếng. Ngày hôm nay là ngày chuyển nhà, nhưng nhìn quanh phòng, Huy mới nhận ra mình vẫn chưa chuẩn bị xong. Hàng đống thùng giấy, túi đồ, và cả những món linh tinh vương vãi khắp sàn nhà như thách thức anh: “Anh sẽ làm sao để đem hết chúng đi đây?”

Huy thở dài, hít một hơi thật sâu và bắt đầu gom từng món đồ một. Cái máy hút bụi cũ kêu rền rĩ khi anh cố đưa nó ra khỏi tủ, vài cuốn sách trượt khỏi tay, rơi xếp lớp lên sàn và phát ra tiếng “bịch” khiến Huy nhăn mặt. Anh nhặt từng cuốn một, tự nhủ: “Chỉ còn vài thùng nữa là xong thôi… chắc vậy.”

Thế nhưng, mọi việc không hề đơn giản như Huy tưởng. Khi vừa xách một thùng nặng trịch, cửa thang máy của chung cư lại đóng sập, anh kịp nhảy lên thang nhưng… chính cái thùng lại vướng cửa. Cả người Huy bị kẹt giữa thang máy và thùng đồ, hai tay vật lộn để giữ thăng bằng. Tim đập thình thịch, mồ hôi ướt đẫm trán, Huy bỗng thấy mình giống hệt một diễn viên trong phim hài hành động.

“Ôi trời ơi… sao mình lại chọn ngày hôm nay để chuyển nhà nhỉ?” – Huy tự lẩm bẩm.

Cuối cùng, sau vài phút căng thẳng, anh xoay xở đưa thùng đồ vào thang, nhưng chỉ vừa thở phào, thang máy lại rung lên báo hiệu… có ai đó ở tầng trên bấm nút gọi thang. Huy hoảng hốt giơ tay chặn cửa, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Chiếc thang bắt đầu rung lắc khi có người bước vào, và thùng đồ của Huy… rơi thẳng xuống sàn, phát ra tiếng “bịch” làm anh nhảy cẫng. Người mới bước vào thang nhìn Huy với ánh mắt ngạc nhiên, còn Huy thì đỏ bừng mặt, lúng túng: “Xin lỗi… tôi… à, hôm nay… chuyển nhà…”

Thang máy vừa mở cửa ở tầng dưới, Huy hốt hoảng kéo thùng ra ngoài, chỉ kịp nghe một tiếng cười khúc khích từ cô gái đứng gần đó. Huy quay lại, và lần đầu tiên nhìn thấy… Lan, cô gái hàng xóm với mái tóc dài nhẹ bay trong gió và nụ cười tinh nghịch. “Ồ, xin lỗi nhé… tôi không cố ý làm phiền đâu,” Huy nói, cố giữ vẻ lịch sự trong khi lòng vẫn rối như tơ vò.

Lan nhướn mày, đưa tay chỉ vào thùng đồ bị rơi: “Chắc là buổi sáng của cậu thật… sống động đấy nhỉ?”

Huy cười gượng, đỡ thùng lên: “Ừ… đúng là… sống động… hơn mình tưởng.” Anh tự nhủ, trong lòng vừa lo lắng vừa thấy một chút hào hứng lạ lùng. Dù chưa kịp làm quen, nhưng hình như cuộc sống ở căn hộ mới sẽ… không hề tẻ nhạt.

Những thùng đồ tiếp tục được xếp vào thang, tiếng va đập, tiếng rên rỉ của thùng giấy và tiếng cười khúc khích của cô gái hàng xóm hòa vào nhau, tạo nên một buổi sáng lộn xộn… nhưng đầy hứa hẹn. Huy lặng lẽ mỉm cười, tự nhủ: “Có vẻ như mình sẽ phải làm quen với chuyện lộn xộn này suốt thời gian tới.”

Và thế là, một ngày chuyển nhà dở khóc dở cười bắt đầu, mở ra chuỗi những tai nạn, rắc rối, và… những nụ cười không ngờ tới trong cuộc sống mới của Huy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×