Sau buổi sáng chuyển nhà hỗn loạn, Huy thở phào khi nghĩ rằng mọi chuyện tạm thời ổn. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình… quá chủ quan. Một nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản: đưa những thùng đồ còn lại lên căn hộ, lại trở thành một thử thách “kinh điển” của số phận.
Huy đẩy thùng đồ lớn vào thang máy. Cửa thang khép lại, anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng, chỉ vừa nhấc chân bước ra, tiếng kêu rên rỉ từ dưới thùng vang lên. Anh quay lại… và nhận ra, thùng đồ quá nặng khiến bánh xe bị kẹt. Thang máy rung nhẹ, báo hiệu “quá tải”. Huy vội vã nhấc thùng lên, lưng nhức mỏi, hai tay mướt mồ hôi.
“Ôi, trời ơi… thôi xong rồi…,” Huy lầm bầm, cảm giác như mọi thứ đang chống lại mình. Chưa kịp thở, cửa thang máy ở tầng trên mở ra, và một cụ già bước vào với đôi mắt tinh tường. Thấy Huy vật lộn với thùng đồ, cụ nhếch mép cười: “Cháu ơi, để cụ giúp một tay nhé.”
Huy ngẩng lên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lẩm bẩm: “Cảm ơn… nhưng không cần đâu ạ, tôi… tôi tự làm được.” Anh nắm chặt thùng, cố giữ thăng bằng.
Chưa xong, thang máy lại rung lên báo hiệu có ai đó bấm nút. Huy giật mình, tay lúng túng, thùng đồ gần như nghiêng về phía cửa. Tiếng “bịch” vang lên, thùng đồ đổ một phần ra sàn, vài cuốn sách rơi xuống… và đúng lúc đó, thang máy bất ngờ dừng. Ánh đèn nhấp nháy, tiếng còi báo lỗi vang lên.
Huy thở hổn hển, nhìn quanh: trong thang máy, giờ chỉ có mình anh, thùng đồ và vài cuốn sách rải rác. Anh lẩm bẩm: “Sao… mọi chuyện lại dở đến mức này nhỉ?”
Chẳng kịp nghỉ ngơi, điện thoại trong túi rung. Tin nhắn từ Lan hiện lên: “Cậu ổn chứ? Nhìn từ cửa sổ thấy cậu vật lộn với thùng đồ trông… hài lắm.”
Huy đỏ mặt, nhắn lại: “Ổn… ổn thôi… một chút.”
Đang lúi húi nhấc thùng đồ, Huy cảm thấy một cơn đau nhói ở tay – thùng quá nặng, dây quai kéo mạnh, khiến anh suýt rơi. Anh thở dài, quyết định dùng sức còn lại để đẩy thùng ra khỏi thang. Khi cửa mở, ánh sáng tầng hai chói mắt, Huy bước ra, lưng mướt mồ hôi, thở dốc như vừa chạy marathon.
Nhìn quanh, Huy mới nhận ra… trước cửa thang, một nhóm người hàng xóm đang nhìn anh với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Một em nhỏ cười khúc khích, chỉ tay vào Huy: “Chú này làm gì mà lộn xộn thế?”
Huy cố gắng gượng cười, giọng thều thào: “À… chỉ là… chuyển đồ thôi… một chút… dở khóc dở cười…”
Anh đặt thùng xuống, cố trấn tĩnh bản thân. Mồ hôi nhễ nhại, lưng đau ê ẩm, nhưng Huy vẫn cảm thấy một điều kỳ lạ: sau tất cả sự lộn xộn, anh nhận ra mình… chưa bao giờ cảm thấy buổi sáng chuyển nhà nào thú vị đến thế. Và quan trọng hơn, anh biết rằng ở căn hộ mới, mỗi ngày sẽ là một câu chuyện dở khóc dở cười khác, và Lan… dường như sẽ luôn xuất hiện đúng lúc để chứng kiến những pha tai nạn của mình.
Huy hít một hơi thật sâu, nhìn lên căn hộ tầng hai, tự nhủ: “Ngày đầu tiên đã như thế này, không biết những ngày sau… sẽ còn vui nhộn đến đâu nữa nhỉ?”
Với nụ cười vừa mệt mỏi vừa ngại ngùng, Huy bước vào căn hộ, chuẩn bị cho… những thùng đồ tiếp theo. Và cuộc sống ở căn hộ mới – với đủ rắc rối, tai nạn và tiếng cười – chính thức bắt đầu.