NHÀ SỐ 13 ĐƯỜNG VẮNG

Chương 9: Tầng Thí Nghiệm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không nhớ rõ bằng cách nào mình tỉnh lại.

Chỉ biết khi mở mắt, tôi đang nằm trên một chiếc giường sắt cũ kỹ giữa căn phòng trắng toát, trần thấp và đèn huỳnh quang chói lóa. Cảm giác đầu tiên là buốt nhức nơi thái dương, như có ai đó vừa khoan thẳng vào ký ức tôi và khuấy tung mọi thứ lên.

Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng dây đai ở cổ tay và cổ chân đã ghì chặt xuống. Một giọng nữ máy móc vang lên từ loa gắn trên tường:

"Thí nghiệm Yến 05 – Giai đoạn Gỡ Lớp Nhớ: Bắt đầu sau 10 giây."

Tôi hoảng hốt giật mạnh dây, mắt quét quanh. Bên trên có một camera đang xoay chậm. Một màn hình lớn bật sáng, chiếu lại hình ảnh… tôi – trong nhiều phiên bản khác nhau. Có Yến mặc đồng phục công sở, Yến trong bộ đồ ngủ, Yến đang nằm co ro trong nhà tắm, và cả Yến ngồi khóc trong căn phòng tối.

Tất cả đều là tôi. Nhưng không có ký ức nào là của tôi.

Tôi hét lên:

— Tôi là ai?! Mấy người đang làm cái gì vậy?!

Không ai trả lời. Nhưng một đoạn ghi âm phát ra:

“Chủ thể Yến 05 bộc lộ phản ứng phân rã ý thức lần đầu sau 72 giờ lặp lại. Khả năng kháng xóa ký ức cao, đề nghị chuyển sang Giai đoạn 2.”

Cánh cửa kim loại phía cuối phòng mở ra. Một người đàn ông mặc blouse trắng bước vào. Anh ta mang khẩu trang, kính cận dày, tay cầm bảng theo dõi. Ánh mắt lạnh như thép:

— Yến 05. Cô đã tái hiện đầy đủ 5 tầng ký ức. Bây giờ là lúc quay về cấp căn bản. Đừng sợ, chúng tôi sẽ giữ lại phần con người của cô.

Tôi gần như phát điên:

— Tôi không phải Yến 05! Tôi là người thật! Tôi tên đầy đủ là Vũ Khánh Yến, tôi làm việc ở công ty quảng cáo Nhật Dương, tôi...

Người đàn ông lắc đầu:

— Ký ức tốt đấy. Nhưng là ký ức cấy ghép.

Hắn ấn một nút trên bảng điều khiển. Cả trần phòng rung nhẹ. Một đoạn hình ảnh tua nhanh chiếu trước mặt tôi – những ngày đầu tôi đến căn nhà số 13, gặp Linh, thầy Lâm, Phong, cả những lúc tôi ngồi viết nhật ký.

Nhưng… từng khung hình đều gắn nhãn: “Dữ liệu giả lập – Được dựng từ ngân hàng ký ức dân cư đô thị.”

Tôi không tin vào mắt mình.

Bên mép màn hình hiện lên một biểu đồ với dòng chữ đỏ: “Chủ thể bắt đầu phản ứng rối loạn thực tại.”

Tên bác sĩ lùi lại, thì thầm:

— Cô chưa phải thất bại. Nếu vượt qua giai đoạn này, cô có thể sống như người bình thường. Chỉ cần… chấp nhận mình là một phần hệ thống.

Tôi gào lên:

— Tôi là thật! Tôi có tuổi thơ, tôi có mẹ! Tôi có em gái tên Mai đang học cấp 3!

Tên đó nhìn thẳng tôi:

— Mai là một mô hình đối tượng xã hội loại D. Cô ta không tồn tại ngoài hệ thống này. Giống như mẹ cô, và cái gọi là tuổi thơ. Tất cả đều được xây dựng từ dữ liệu cư dân khu vực quận 4 – Sài Gòn, trong giai đoạn 1990–2010.

Tôi nghẹn lời. Đầu tôi quay cuồng.

Tôi không muốn tin. Không thể.

Hắn nhìn đồng hồ rồi nói:

— Chu kỳ thực nghiệm lần 6 sẽ bắt đầu trong 13 phút. Nếu không muốn ký ức bị đặt lại hoàn toàn, hãy nhớ một điều: Cô có thể chạy, nhưng không thể rời khỏi Nhà Số 13.

Hắn quay lưng bước ra. Cánh cửa đóng sầm.

Tôi nằm đó, mắt mở trừng trừng, không còn khóc được nữa.

Lúc này, giọng nói máy móc lại vang lên:

"Giai đoạn Thử Ý Thức – Bắt đầu. Câu hỏi 1: Bạn có thật sự biết mình là ai?"

Tôi nhắm mắt lại.

Trong khoảng không mênh mông ấy, tôi nhìn thấy những gương mặt.

Linh – khóc dưới ánh đèn đỏ hắt lên từ tầng hầm.
Thầy Lâm – thì thầm bên tượng Phật gãy tay.
Phong – đứng lặng bên bàn thờ, ánh mắt đỏ quạch.

Và tôi – nhìn tôi.

Một phiên bản khác – lạnh lùng, không cảm xúc – đang đứng nhìn tôi từ bên kia tấm gương.

Phiên bản đó cười nhạt:

— Cô là bản sao, Yến 05. Còn tôi… là nguyên mẫu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.