Tôi không kịp phản ứng.
Một tiếng cạch rất khẽ vang lên từ phía cửa hành lang. Không phải tiếng khóa, mà là tiếng… mở.
Bóng tối vẫn phủ kín căn phòng “Quá Khứ”. Nhưng tôi không còn can đảm ở lại nữa. Tôi bật đèn pin trên điện thoại lên, và vội vã bước ra hành lang – nơi ánh sáng vẫn chập chờn, nhưng ít ra còn nhìn thấy đường.
Phía xa, ở cuối hành lang, ánh sáng dần hiện rõ một bóng người đang đứng.
Tôi đứng sững. Là Linh.
Nhưng không giống Linh tôi gặp trên lầu. Người này mặc đồng phục cũ kỹ – kiểu váy công sở của thập niên 90, tóc buộc gọn kiểu nữ sinh, chân đi giày bata cũ. Trên tay cô là một chiếc cặp da sờn màu nâu đỏ, và thứ khiến tôi lạnh người nhất… là khuôn mặt giống hệt Linh, chỉ khác ở đôi mắt đã mờ đục, như phủ một lớp bụi ký ức.
— Chị... Linh?
Cô gái ấy không trả lời. Cô chỉ đưa tay lên môi ra dấu im lặng, rồi quay lưng, bước chậm rãi xuống cầu thang sắt xoắn ốc dẫn xuống tầng dưới.
Tôi không muốn đi, nhưng hai chân cứ thế bước theo.
Xuống mỗi bậc cầu thang, hơi lạnh lại tăng thêm một độ.
Ánh sáng phía dưới càng lúc càng đỏ, như có ngọn lửa đang cháy mờ ảo dưới tầng đáy.
Cuối cùng, tôi đặt chân lên nền xi măng loang lổ, cũ kỹ, nơi có một cánh cửa thép khổng lồ. Trên đó dán tấm bảng gỉ sét với hàng chữ khắc chìm:
“Phòng Thực Thể – Chỉ mở khi chu kỳ đến lần thứ 5”
Chu kỳ thứ 5. Tôi rùng mình.
Cô gái giống Linh không chạm vào cánh cửa, chỉ đứng đó. Tay cô đặt lên vách tường bên cạnh, nơi có một dấu tay bằng sơn đỏ đã nhòe.
Tôi lại gần, ngón tay tôi vô thức chạm vào dấu tay ấy. Một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cánh cửa từ từ mở ra.
Trong căn phòng phía sau, tôi không thấy máu, cũng không thấy oan hồn như tôi từng tưởng tượng. Thay vào đó, là một không gian như… một studio lớn, nơi giữa phòng đặt hàng loạt mô hình người bằng silicon, mỗi cái đều có gắn tên:
“Yến 01”, “Yến 02”, “Linh 01”, “Phong”, “Thầy Lâm”…
Mỗi hình nhân nằm bất động, nhưng giống thật đến rợn người. Không hề giả tạo như ma nơ canh – chúng như vừa mới ngủ, hoặc vừa bị “rút ký ức” khỏi cơ thể.
Tôi thở dốc. Bên góc phòng có một máy chiếu đang chiếu một đoạn video lên tường:
“Căn Nhà Số 13 – Thí nghiệm Mã Não: Ghi nhớ – Lặp lại – Hiện diện
Phiên bản thử nghiệm: Thực thể cấp xã hội – mô phỏng ký ức đô thị
Mục tiêu: Kiểm tra sự ảnh hưởng của ký ức tập thể lên hành vi cá nhân.”
Tôi choáng váng. Hóa ra nơi này là một mô hình thử nghiệm xã hội?
Tôi – và cả những người tôi gặp – đều là phần trong cuộc thử nghiệm đó?
Chưa kịp nghĩ tiếp, tôi nghe một tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ phía sau các hình nhân.
Tôi lần bước lại – và thấy một cánh cửa nhỏ vừa hé mở. Trong đó là một căn phòng tối, nơi ánh sáng xanh nhạt của màn hình vi tính hắt ra yếu ớt.
Bên trong là một người đang ngồi – hoặc đúng hơn là… một xác người khô quắt, vẫn ngồi trước bàn phím, hai hốc mắt trũng sâu nhìn thẳng vào màn hình.
Trên màn hình là một dòng chữ đang nhấp nháy:
“Yến 05 – đăng nhập thành công. Đang ghi dữ liệu.”
Tôi sợ đến mức muốn hét lên, nhưng không hiểu sao cổ họng không phát ra tiếng.
Người ngồi trước màn hình vẫn không nhúc nhích. Chỉ có ngón tay – gõ nhẹ.
Tạch. Tạch. Tạch.
Bên dưới màn hình, một đoạn văn bản đang hiện dần:
“Phiên bản Yến 05 đã đi được đến tầng cuối cùng.
Chu trình tái hiện ký ức lần 5 bắt đầu.
Tải lại các phân đoạn: Linh – Thầy Lâm – Bàn Thờ – Người Gác Cổng.
Cảnh báo: Giới hạn phân biệt thực – ảo đang bị xóa mờ.”
Tôi thở gấp. Mắt hoa lên.
Chuyện này… không phải là tâm linh nữa. Nó là một mô phỏng? Một trò chơi? Một ảo giác? Hay tệ hơn – một hệ thống “tái hiện thực tại” đang thử nghiệm trên chính ý thức con người?
Tôi lùi lại, nhưng vấp ngã. Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy… Linh – cô gái lúc nãy, đang đứng ngay cửa phòng.
Cô ấy mỉm cười nhẹ:
— Chào mừng chị đến tầng dưới cùng.
Rồi cô nhấn một nút bên tường.
Cả căn phòng tối sầm lại.
Âm thanh cuối cùng tôi nghe được, là tiếng đồng hồ điểm đúng 1 giờ 13 phút.