nhà số 13

Chương 10: Làng Phong Lạc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con đường dẫn đến ấp Phong Lạc ngoằn ngoèo như một con rắn chết khô. Xe máy chạy qua mấy lần ổ gà, rừng tràm hai bên im phăng phắc như nghẹt thở. Không một bóng người, không một âm thanh sống. Chỉ có tiếng lốp xe lạo xạo trên sỏi vụn và tiếng tim đập dồn của cả bốn người.

Minh, Vy, Hà và Tuấn đứng trước một cánh cổng gỗ mục nát, bên trên là tấm biển gỉ sét nghiêng lệch:
ẤP PHONG LẠC – KHU DÂN CƯ ĐÃ DI DỜI

Vy cau mày:
— “Sao lại là khu đã di dời?”

Minh đáp khẽ, mắt không rời phía bên trong:
— “Chắc có chuyện gì đó lớn lắm… nhưng tại sao hồ sơ bác sĩ Cửu vẫn ghi địa chỉ ở đây?”

Cả nhóm lách qua hàng rào sắt gãy, bước chân thận trọng. Hai bên là những căn nhà bỏ hoang, mái sụp, tường loang lổ, dây leo chằng chịt. Không khí lạnh lẽo, ẩm mốc và đặc quánh như có thứ gì mục rữa lâu ngày.

Đến căn nhà thứ bảy, họ dừng lại.
Căn nhà còn nguyên vẹn nhất, có cửa gỗ đóng chặt và trên cửa… khắc ba chữ “Đặng Văn Cửu” bằng dao.

Tuấn thì thầm:
— “Là ông ta… ở đây thật?”

Minh gật đầu, tay chạm nhẹ vào cánh cửa.

Cạch…

Cửa tự bật mở.

Bên trong tối om. Không gian phủ bụi dày đến mức mỗi bước đi đều in hằn dấu chân. Trên bàn là một chiếc đèn dầu tắt lịm, và một xấp tài liệu phủ vải đỏ.

Vy cẩn thận lật ra. Mùi mốc phả lên như từ cổ họng của một xác chết.

Tập hồ sơ ghi lại toàn bộ diễn biến vụ cháy năm 1993. Nhưng có một chi tiết không có trong hồ sơ bệnh viện:

“Tối hôm đó, chính tôi – bác sĩ điều trị Đặng Văn Cửu – đã khóa trái cửa khu điều trị đặc biệt.
Tôi phát hiện Minh Ánh không chỉ có hai nhân cách. Con bé có tới ba.
Và nhân cách cuối cùng... không phải con người.”
“Tôi thấy nó đứng trước gương, thì thầm bằng thứ ngôn ngữ lạ. Cả căn phòng run rẩy. Đèn chớp tắt. Và khi tôi quay lại, ánh mắt con bé không còn giống ánh mắt người sống…”

Tuấn lạnh người, lùi lại:

— “Cái quái gì vậy…?”

Vy thì thầm:

— “Ông ấy viết tiếp…”

“Tôi nghe được trong mơ, những đứa trẻ đã chết ở đây thì thầm tên tôi… chúng nói ‘ông đã trốn, nhưng lửa sẽ tìm đến’.
Tôi không thể tiếp tục. Nếu ai tìm được hồ sơ này, hãy rời khỏi nơi này.
Đừng chạm vào tầng hầm thứ hai…
Vì... nó chưa chết.

ẦM!

Cánh cửa sau nhà đột nhiên đập mạnh.

Cả bọn giật mình. Bên ngoài có tiếng bước chân kéo lê như dép nhựa trên xi măng ướt. Tiếng thì thầm rì rầm bằng một giọng trẻ con:

— “Chú Cửu… chú có lỗi…”

Minh quay ngoắt lại, tay cầm đèn pin rọi qua cửa sau.

Không có ai.

Chỉ là một bức ảnh cũ, nằm dưới nền nhà ẩm ướt. Cậu nhặt lên.

Ảnh chụp bác sĩ Cửu cùng một đứa bé – chính là Minh Ánh – trước cửa nhà số 13. Phía sau họ là một cái bóng thứ ba, lờ mờ trong cửa kính.

— “Ra khỏi đây!” – Minh hét.

Cả nhóm lao ra ngoài, chạy băng qua dãy nhà bỏ hoang. Khi vừa đến cổng, Hà vấp ngã.

Từ phía xa, một đốm lửa bất ngờ bùng lên giữa rừng tràm.

Ngọn lửa không cháy theo tự nhiên mà trườn tới, chậm rãi như đang truy đuổi. Và rồi… giọng hát khe khẽ vang lên từ bên trong lửa:

“Mười ba cánh cửa, một linh hồn…
Ai mở ra, người đó sẽ cháy…”

Minh kéo Hà dậy. Cả bọn phóng lên xe, rú ga lao khỏi khu làng.

Phía sau họ, làng Phong Lạc cháy rực, không có khói, không có mùi. Chỉ có ánh sáng đỏ như máu loang trên bầu trời u ám.

Vy ngồi phía sau, nắm chặt vai Minh, giọng run run:

— “Minh… nếu nhân cách thứ ba không phải con người… thì nó là gì?”

Minh không trả lời. Nhưng trong đầu cậu, bỗng văng vẳng tiếng cười lanh lảnh…
Giống hệt tiếng cười mà cậu từng nghe trong gương.
Của chính mình.


Kết thúc chương 10
(Tiếp theo: Chương 11 – “Người Không Mặt”)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.