nhận chồng chứ không nhận job ôsin

Chương 1: Nhận Chồng Chứ Không Nhận Job Ôsin


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày Tết Nguyên Tiêu, không khí náo nhiệt tràn ngập khắp phố phường, thế nhưng trong lòng tôi lại rối bời khó tả. Ba năm yêu nhau, cuối cùng cũng đến ngày được anh dẫn về ra mắt gia đình, bước ngoặt quan trọng của cuộc đời. Tôi cẩn thận chuẩn bị từng món quà, từng bộ trang phục để thể hiện sự tôn trọng và yêu thương dành cho nhà chồng tương lai.

Cầm tay anh trên con đường về, tôi không khỏi hồi hộp. Mẹ anh đã gọi điện thúc giục liên tục:

“Con trai à, về rồi thì dẫn Tiểu Thiện về nhà luôn nhé. Mẹ chuẩn bị xong hết rồi, ăn trưa cả nhà cho vui.”

Tôi mỉm cười, lòng tràn hy vọng.

Nhưng khi cánh cửa nhà anh mở ra, tất cả không như tôi tưởng tượng. Bàn ăn trống trơn, chỉ có bảy tám cô bác ngồi trên sofa, mắt họ nhìn tôi không giấu nổi vẻ ngờ vực. Mẹ anh chỉ hỏi qua loa rồi vội vàng đẩy tôi vào bếp, nói một câu lạnh lùng:

“Nghe nói con dâu tương lai nấu ăn ngon lắm, hôm nay mẹ cũng được hưởng phúc rồi. Đấy, mẹ mua sẵn hết nguyên liệu rồi đây.”

Tôi đứng đó, tay còn cầm quà, cảm giác như mình bị đẩy vào một vai diễn không hề lựa chọn — người giúp việc trong chính nhà mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn họ, giọng điềm tĩnh mà cương quyết:

“Bác à, xem ra mọi người không hoan nghênh cháu. Để hôm khác cháu ghé lại vậy.”

Nói rồi, tôi quay người bước đi. Bước chân nặng nề nhưng trong lòng lại tràn đầy quyết tâm.

Ai cũng nghĩ tôi sẽ vội vàng rời bỏ người đàn ông tôi yêu, sẽ bị “vỡ lễ” trước gia đình anh ấy. Nhưng không, anh vẫn kiên trì đứng bên tôi, giải thích, xin lỗi và khẳng định sẽ bảo vệ tôi trước những định kiến phi lý đó.

Ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà chồng đã là một trận chiến, và tôi biết, phía trước là cả một hành trình để chứng minh bản thân — rằng con dâu không phải là osin, và tôi sẽ không chấp nhận bị đối xử bất công.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.