Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác nặng nề nhưng quyết tâm không thể lay chuyển.
Ngày đầu ra mắt đã cho tôi một bài học lớn: gia đình anh chưa chấp nhận tôi, thậm chí còn xem thường tôi như một người giúp việc, một thứ “con dâu osin” không hơn không kém.
Tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đầu tóc chỉn chu, tự nhủ: “Nếu họ nghĩ tôi sẽ cúi đầu, họ nhầm rồi.”
Bước vào bếp, tôi thấy ngay mâm cơm sáng được chuẩn bị sơ sài, không phải do tôi mà do một cô em dâu mới vào nhà vài tháng trước nấu. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy ác ý, như muốn thử thách tôi ngay từ những việc nhỏ nhất.
Tôi hít sâu, giữ bình tĩnh và nói:
“Ngày hôm qua mọi người đã vội kết luận sai về cháu rồi. Cháu không phải osin của ai cả, cháu là người trong nhà.”
Câu nói của tôi làm không khí trong bếp tạm thời im lặng, mọi người dường như không ngờ tôi lại dám thẳng thừng nói ra như thế.
Mẹ anh bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhưng không thể hiện rõ thái độ. Bà hỏi:
“Ý con là sao? Con dâu thì phải biết lo toan việc bếp núc, đó là chuyện bình thường.”
Tôi đáp lại bằng giọng chắc nịch:
“Cháu sẽ làm hết khả năng mình, nhưng không phải để bị xem là người hầu hạ. Cháu mong mọi người nhìn nhận cháu như một thành viên trong gia đình, không phải như một osin.”
Từ hôm đó, tôi bắt đầu chủ động tham gia vào các công việc gia đình, không phải để chiều lòng ai mà để chứng minh sự tôn trọng và trách nhiệm của mình.
Mỗi lần tôi làm tốt một việc, từng ánh mắt khinh thường dần dần thay đổi thành ngạc nhiên, thậm chí là nể trọng.
Anh, người bạn đời tương lai của tôi, vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc. Anh bảo:
“Em đừng quá gồng mình. Anh sẽ đứng sau lưng em, cùng em đối mặt với tất cả.”
Chỉ mới bước chân vào nhà chồng, tôi đã phải bắt đầu cuộc chiến không lời với những định kiến, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần kiên trì, tôi sẽ thay đổi được suy nghĩ của họ và xây dựng một mái ấm đúng nghĩa.