Hà Linh mở mắt, và lập tức cảm thấy một cảm giác lạ lùng len lỏi khắp cơ thể. Ban đầu cô nghĩ đó chỉ là một cơn mơ mơ hồ, nhưng khi nhìn xung quanh, mọi thứ đều không giống với căn phòng nhỏ quen thuộc ở ký túc xá đại học. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính màu vàng, tạo nên những tia sáng lung linh như trong tranh. Căn phòng rộng hơn, sang trọng hơn, và hoàn toàn… không thuộc về thế giới cô biết.
Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm giác cơ thể nặng nề đến mức cô phải dùng cả hai tay đẩy mình lên. “Đây… là đâu vậy?” – cô thốt lên, giọng nghẹn lại vì hoảng sợ.
Hình ảnh trước mắt khiến Linh sững sờ: một căn phòng được trang trí theo phong cách hoàng gia phương Tây, tấm thảm đỏ trải dài, rèm cửa nhung màu kem, những bức tranh cổ treo trên tường. Trên bàn cạnh giường là một ly nước pha hoa cỏ, bốc lên hương thơm dễ chịu nhưng cũng kỳ lạ.
Cô đứng lên, bước chậm rãi ra khỏi giường, nhưng chân vẫn run lên bần bật. Mọi thứ đều quá hoàn hảo, quá… không thực. Hà Linh nhắm mắt lại một lần nữa, hy vọng khi mở ra, cô sẽ thấy căn phòng ký túc xá quen thuộc, cốc trà nóng đặt trên bàn học, chiếc laptop với email chất đầy thư…
Nhưng khi mở mắt, tất cả vẫn nguyên vẹn. Và cô bắt đầu cảm nhận một điều mà cô chưa thể lý giải: Cô không còn ở thế giới của mình nữa.
Linh cúi xuống nhìn cơ thể mình. Thật kỳ lạ: cô không còn mặc bộ pyjama quen thuộc mà thay vào đó là một bộ váy màu hồng phấn, mềm mại đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Tóc cô buông dài, thẳng mượt, lấp lánh như tơ. Một làn gió nhẹ lùa vào khiến cô giật mình: “Tôi… tôi đang ở đâu, và… sao mình lại trông như thế này?”
Cố gắng giữ bình tĩnh, Linh bước tới gương treo tường. Gương phản chiếu một khuôn mặt cô chưa từng thấy trong đời: gương mặt ấy thanh tú, đôi mắt to tròn sáng long lanh, làn da trắng mịn màng. Linh thở hắt ra, hai tay run run chạm vào khuôn mặt. “Không… đây không phải tôi. Đây không phải tôi…”
Trong đầu cô vang lên một loạt hình ảnh và ký ức: những tháng ngày bình thường ở thành phố hiện đại, quán cà phê quen thuộc, lớp học đại học, những đêm thức khuya ôn bài… tất cả chồng chéo với nhau, nhưng giờ đây, cô đang ở một thế giới hoàn toàn khác.
Hà Linh liền nghĩ tới cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc gần đây, một câu chuyện ngôn tình nổi tiếng với nhân vật chính là một cô gái yếu đuối, phụ nữ phụ cận, và một nam chính lạnh lùng, bá đạo. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, khó tin nhưng mạnh mẽ: “Chẳng lẽ… mình… xuyên vào tiểu thuyết?”
Cô thử bước ra khỏi phòng, mở cửa, và mọi thứ càng khiến cô nghẹn thở. Hành lang dài, trải thảm đỏ, ánh sáng rực rỡ từ những đèn chùm pha lê treo cao. Tiếng bước chân vang vọng, nhưng không có một bóng người nào. Mỗi bước chân của Linh như đang đi giữa một thế giới cổ tích sống động, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy… sợ hãi.
Bước chân cô dừng lại trước một bức tranh lớn, mô tả một quý tộc trẻ tuổi với ánh mắt lạnh lùng nhưng thu hút. Linh dừng lại, nhìn kỹ, và tim cô đập nhanh. Người trong tranh… chính là nam chính trong tiểu thuyết. Chàng trai mà cô từng theo dõi từng trang, từng chương, giờ hiện hữu ngay trước mắt cô – trên bức tranh treo ngay trước hành lang.
Một tiếng động nhẹ vang lên phía sau, làm Linh giật mình quay lại. Một cánh cửa mở ra, và một người hầu bước ra, ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Người hầu cúi gập người và nói với giọng trang nghiêm:
– “Cô… là tiểu thư vừa thức giấc sao?”
Tiểu thư? Linh trợn tròn mắt. “Tiểu thư? Tôi… tôi là… ai?” – cô lắp bắp hỏi. Người hầu cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghiêm nghị:
– “Xin lỗi tiểu thư, nhưng cô đã ở đây từ sáng sớm, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại.”
Linh lẩm bẩm, cố gắng ghép nối các mảnh ký ức. Một thế giới hoàn toàn xa lạ, một thân phận mới, và chính cô… là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc. Nhân vật phụ mờ nhạt.
Cô nhặt lấy một chiếc váy phụng vụ để mặc, đi xuống cầu thang. Mọi người trong dinh thự đều cúi chào, gọi cô bằng danh xưng mà cô chưa từng nghe: “Tiểu thư Hà Linh.” Tim cô đập mạnh. Mọi chuyện trở nên rõ ràng: cô đã xuyên không, và đang sống trong thân xác của nhân vật phụ… tên trùng với cô.
Hà Linh bắt đầu tìm cách hiểu thế giới này. Cô đi quanh dinh thự, học cách đi đứng, cư xử, và quan sát những người xung quanh. Trong đầu cô, liên tục lặp lại câu hỏi: “Nếu mình là nhân vật phụ, mình sẽ làm gì để sống sót và… chiếm trái tim nam chính?”
Và rồi, cô nhìn thấy anh – nam chính, người mà cô đã yêu thích trong tiểu thuyết. Chàng trai đứng trước cửa sổ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt dường như nhìn thấu mọi thứ. Linh lặng người, trái tim đập mạnh: chàng thực sự tồn tại, và giờ đây, cô là một phần của thế giới này.
Khoảnh khắc ấy, Linh biết rằng cuộc sống mới vừa bắt đầu – nơi cô phải học cách sinh tồn, học cách thay đổi số phận và… học cách “nhặt được chồng” trong thế giới tiểu thuyết.