Sáng hôm sau, Hà Linh tỉnh dậy với một cảm giác vừa lạ lẫm vừa hồi hộp. Ánh sáng sớm xuyên qua rèm nhung vàng, chiếu lên khuôn mặt cô. Cô nằm trên giường vài giây, cố nhẩm lại mọi thứ xảy ra hôm qua: Mình đang ở trong thế giới tiểu thuyết, thân xác của một nhân vật phụ, và… nam chính vẫn đang ở đây.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh. “Được rồi, Linh… bình tĩnh. Nhân vật phụ mờ nhạt như mình thì phải làm gì? Phải sống sót trước đã… và sau đó… chiếm trái tim anh ta.” – cô tự nhủ.
Người hầu bước vào, cúi chào:
– “Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin mời.”
Hà Linh đứng dậy, bước theo người hầu xuống phòng ăn. Hành lang rộng lớn khiến cô cảm thấy mỗi bước chân như vang vọng cả thế giới. Cô cẩn thận quan sát xung quanh, học cách đi đứng, cách cúi chào. Người hầu giới thiệu cô với các thành viên trong dinh thự, những gương mặt quen thuộc nhưng khác hẳn trong trí tưởng tượng của cô.
Bữa sáng được dọn ra trên bàn, đầy đủ bánh mì, trứng, trái cây, và một ly sữa hạnh nhân thơm ngào ngạt. Linh ngồi xuống, cố gắng nhớ lại mọi chi tiết trong cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc. Mỗi hành động nhỏ của cô đều phải cẩn thận, bởi một bước sai lầm có thể khiến số phận nhân vật phụ đi xuống.
Khi Linh vừa cầm nĩa, một tiếng động bên cửa sổ làm cô giật mình. Một chàng trai bước vào phòng ăn – nam chính. Ánh mắt lạnh lùng, sắc sảo, nhưng ánh nhìn lại vô tình dừng lại ở cô. Linh cảm thấy tim mình đập mạnh, mặt nóng bừng.
Chàng trai tiến lại gần, giọng trầm mà đầy uy lực:
– “Đây là tiểu thư mới sao? Thật ra… tôi chưa nghe tên cô bao giờ.”
Linh nhanh trí đáp:
– “Vâng… tôi… tôi là Hà Linh ạ.”
Nam chính nhướng mày, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng trong lòng Linh cảm thấy một luồng rung động khó tả. Cô thầm nghĩ: “Được rồi, Linh… đây là cơ hội đầu tiên để tạo ấn tượng. Phải làm gì đây?”
Sau bữa sáng, cô quyết định khám phá khu vườn rộng phía sau dinh thự. Vườn được cắt tỉa cẩn thận, những luống hoa đủ màu sắc nở rộ, chim hót líu lo. Hà Linh bước đi, cố gắng hòa mình vào môi trường, quan sát mọi thứ. Người hầu dẫn cô đi khắp khuôn viên, giới thiệu các nhân vật khác trong thế giới tiểu thuyết: nhân vật phụ, bạn bè của nam chính, thậm chí cả những kẻ tiềm ẩn gây rắc rối.
Trong lúc đi dạo, Linh gặp một tình huống hài hước: cô vô tình đạp trúng luống hoa, làm cho một chậu hoa đổ, nước và đất bắn tung tóe lên váy áo. Người hầu chạy tới, cố gắng lau dọn, còn Linh đỏ mặt muốn tìm lỗ chui.
Bất ngờ, một giọng trầm lạnh vang lên từ phía xa:
– “Tiểu thư… có vẻ như hôm nay cô còn chưa quen với vườn nhà.”
Linh giật mình quay lại, thấy nam chính đứng đó, tay chống hông, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa… khó hiểu. Linh cắn môi, ngượng ngùng:
– “À… tôi… xin lỗi, tôi không cố ý…”
Chàng trai bước lại gần, cúi đầu nhìn vào bùn đất dính trên váy cô:
– “Không sao… nhưng lần sau tiểu thư nên cẩn thận hơn.”
Linh cảm thấy một luồng rung động kỳ lạ chạy qua cơ thể, vừa ngượng vừa hạnh phúc. Cô thầm nghĩ: “Được rồi, Linh… đây là cơ hội để bắt đầu chiến lược của mình. Phải làm sao để anh chú ý nhiều hơn?”
Trở về phòng, Linh ngồi xuống bàn học, bắt đầu lập “kế hoạch sinh tồn và chiếm trái tim nam chính”:
Học cách cư xử như tiểu thư: tránh gây rắc rối, biết nói chuyện đúng chỗ, đúng lúc.
Gây ấn tượng với nam chính: tìm cách giúp anh trong những tình huống bất ngờ.
Tăng cường kỹ năng: không còn là nhân vật phụ yếu ớt, phải trở nên thông minh, tự tin.
Cô bắt đầu tập viết nhật ký về thế giới này, ghi chép chi tiết mọi người xung quanh, tính cách nam chính, và những cơ hội để cô tương tác. Mỗi trang giấy như một bản hướng dẫn sống sót, một kế hoạch thầm kín để thay đổi số phận.
Chiều đến, khi ánh nắng hoàng hôn rọi qua cửa sổ, Hà Linh đứng bên ban công, nhìn ra vườn hoa rộng lớn, thầm nhủ:
– “Thế giới này thật đẹp… nhưng mình phải mạnh mẽ. Không chỉ để sống sót, mà còn… để anh ấy nhận ra mình.”
Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng một điều chắc chắn: cuộc đời mới của Hà Linh trong thế giới tiểu thuyết vừa bắt đầu, và mỗi bước đi, mỗi hành động đều có thể thay đổi cục diện. Một hành trình dài, đầy hài hước, bối rối nhưng cũng ngọt ngào đang chờ cô.