Sáng hôm đó, Hà Linh thức dậy với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Sau buổi dạo chơi chiều hôm qua với nam chính, cô nhận ra rằng mình đã bắt đầu gây ấn tượng với anh. Nhưng trong thế giới tiểu thuyết này, không phải ai cũng dễ chịu với một nhân vật phụ bất ngờ trở nên nổi bật.
Trong bữa sáng, khi Linh bước vào phòng ăn, ánh mắt của một cô gái trẻ lập tức dõi theo cô. Cô gái này là Lâm Diệp, một nhân vật phụ “thường xuyên cạnh tranh” trong cuốn tiểu thuyết – xinh đẹp, tinh ranh và luôn muốn tỏa sáng trước nam chính. Lâm Diệp nở nụ cười mỉa mai:
– “Ồ, hóa ra tiểu thư Hà Linh cũng đã thức dậy rồi. Thật thú vị khi thấy cô xuất hiện giữa chúng ta.”
Linh cảm thấy hơi bối rối, nhưng cố gắng mỉm cười lịch sự:
– “Chào Lâm Diệp. Chúc cô một buổi sáng tốt lành.”
Câu nói lịch sự của cô khiến Lâm Diệp hơi nhíu mày, nhưng vẫn duy trì nụ cười:
– “Chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hôm nay, tiểu thư ạ. Hy vọng cô không làm phiền đến mọi người.”
Nam chính bước vào phòng ăn lúc đó, ánh mắt dừng lại ở Linh. Anh nhướng mày, giọng trầm:
– “Có vẻ cô đã gặp phải một ‘người quan tâm’ đặc biệt.”
Linh đỏ mặt, vội nhìn xuống đĩa thức ăn. Nhưng trái tim cô lại rung lên – nam chính không chỉ để ý, mà còn nhận ra cô đang bị người khác soi xét.
Sau bữa sáng, Linh nhận được tin rằng cô sẽ tham gia buổi tập dượt tiệc tối nay, nơi Lâm Diệp cũng xuất hiện. Cô biết rằng đây là cơ hội để chứng minh bản thân: không chỉ khéo léo trong cư xử, mà còn thể hiện tài năng và cá tính riêng, để nam chính thực sự chú ý.
Trong lúc tập dượt, một tình huống bất ngờ xảy ra: Lâm Diệp cố ý làm đổ một khay thức ăn gần Linh, hy vọng làm cô bối rối trước mặt nam chính. Linh nhanh trí, vừa nhặt thức ăn rơi, vừa giữ dáng vẻ bình tĩnh.
Nam chính bước tới, nhẹ nhàng cầm tay Linh, giúp cô tránh bị thương và nói nhỏ:
– “Cẩn thận hơn, Linh. Tôi không muốn thấy cô gặp rắc rối.”
Linh đỏ mặt, tim đập mạnh, trong lòng vừa ngại vừa hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên anh chủ động quan tâm, dù chỉ là hành động nhỏ, nhưng đủ khiến cô cảm nhận được sự ấm áp.
Buổi chiều, sau khi kết thúc buổi tập dượt, Linh quyết định đi dạo một mình để suy nghĩ. Cô ngồi bên hồ nhỏ trong khu vườn, nhìn mặt nước phản chiếu ánh nắng vàng. Trong đầu cô liên tục suy nghĩ: “Mình phải làm sao để không chỉ tồn tại, mà còn khiến anh chú ý lâu dài?”
Đúng lúc đó, nam chính bước tới, đứng cạnh cô mà không nói gì. Linh ngẩng lên, hơi bối rối:
– “Anh… sao lại ở đây?”
Anh chỉ nhìn cô một lúc, giọng trầm nhưng dịu dàng hơn thường ngày:
– “Tôi thấy cô cần một chút không gian riêng. Nhưng nếu cô muốn, tôi có thể đi cùng.”
Linh cảm thấy trái tim như tan chảy. Không còn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt anh giờ mềm mại, quan sát cô một cách cẩn thận. Cô mỉm cười, vừa bối rối vừa hạnh phúc:
– “Cảm ơn… tôi… tôi muốn một chút yên tĩnh thôi.”
Họ ngồi bên hồ, không cần nói quá nhiều, chỉ đơn giản là cùng nhau lắng nghe tiếng gió, tiếng chim hót. Linh nhận ra rằng những khoảnh khắc như thế này quan trọng hơn mọi lời nói, vì nó giúp cô và nam chính thấu hiểu nhau hơn.
Trước khi trở về, anh nhẹ nhàng nói:
– “Hôm nay cô làm tốt. Không chỉ khéo léo, mà còn dũng cảm khi đối mặt với khó khăn.”
Linh nghe câu nói đó, tim đập rộn ràng, khuôn mặt nóng bừng. Đây là lần thứ hai anh khen cô trực tiếp, và lần này còn đầy đủ ý nghĩa: công nhận năng lực, cá tính, và sự trưởng thành của cô.
Khi chiều tối buông xuống, Linh trở về phòng với trái tim đầy quyết tâm. Cô biết rằng:
Xung đột với Lâm Diệp chỉ là bước đầu, sẽ còn nhiều thử thách.
Mỗi hành động, mỗi quyết định đều có thể thay đổi số phận của cô trong thế giới tiểu thuyết.
Quan trọng nhất, cô đã bắt đầu chiếm được sự chú ý thật sự của nam chính, và đó là động lực để cô tiến bước mạnh mẽ hơn.