Sáng hôm sau, dinh thự tràn ngập ánh nắng, nhưng trái tim Hà Linh lại dậy sóng. Cô biết hôm nay sẽ có sự kiện quan trọng: bữa tiệc tiếp khách của gia đình nam chính, nơi mà mọi hành động của cô đều có thể bị để ý.
Người hầu bước vào, cúi chào:
– “Tiểu thư, hôm nay sẽ có bữa tiệc tiếp khách. Cần chuẩn bị trang phục và tập làm quen với nghi lễ xã giao.”
Linh gật đầu, lòng đầy hồi hộp. Cô mặc bộ váy xanh nhẹ nhàng, tóc búi nửa, và bước ra phòng khách, nơi nam chính đã xuất hiện từ sớm. Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô cảm thấy tim mình đập nhanh.
– “Hôm nay… tiểu thư sẽ tham gia bữa tiệc lần đầu. Tôi sẽ đồng hành để hướng dẫn,” – anh nói, giọng vẫn trầm và nghiêm nghị.
Linh vội vàng cúi đầu:
– “Vâng… cám ơn anh.”
Họ cùng nhau bước ra sảnh, nơi đã tập trung khách mời. Các nhân vật trong tiểu thuyết, những gương mặt quen thuộc của Linh trong trí nhớ, xuất hiện. Một số nhân vật phụ thầm thì, ném ánh mắt dò xét cô. Linh hít một hơi, quyết tâm không để bị mất bình tĩnh.
Trong lúc bữa tiệc diễn ra, một tình huống bất ngờ xảy ra: một khay thức ăn lớn bị rơi, sắp làm đổ lên váy của một khách mời quan trọng. Linh phản ứng nhanh, vội chạy tới để ngăn chặn, nhưng không kịp.
Nam chính xuất hiện ngay bên cạnh, nhanh tay giữ khay, đồng thời giúp Linh kéo khách mời sang một bên. Cú phối hợp này khiến Linh vừa bối rối vừa ngượng:
– “Cám ơn… anh… anh thật kịp thời…”
Anh chỉ lặng lẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên một nét cười khẽ, mà chỉ Linh mới nhìn thấy. Trái tim cô nhảy lên, tự nhủ: “Được rồi, Linh… đây chính là cơ hội đầu tiên để tạo ấn tượng sâu sắc.”
Sau sự kiện đó, Linh nhận ra rằng mình không chỉ là nhân vật phụ yếu ớt. Cô có thể chủ động, cứu nguy những tình huống bất ngờ, và quan trọng hơn, gây ấn tượng với nam chính một cách tự nhiên.
Chiều xuống, Linh cùng nam chính đi dạo quanh khu vườn rộng lớn. Hoa cỏ nở rộ, chim hót líu lo, và trong khung cảnh ấy, hai người trò chuyện nhiều hơn.
– “Cô dường như rất lanh lợi,” – anh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
– “À… cảm ơn anh… tôi chỉ… phản ứng theo bản năng thôi,” – Linh lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Nam chính khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, khiến Linh vừa run vừa hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên anh khen cô – dù khéo léo, nhưng đủ để làm trái tim Linh rung động.
Họ tiếp tục đi dạo, và Linh phát hiện một điều: nam chính không chỉ lạnh lùng, mà còn có những hành động quan sát tinh tế, để ý đến từng chi tiết nhỏ. Cô thầm nghĩ: “Nếu mình tận dụng được điều này, chắc chắn sẽ chiếm được sự chú ý lâu dài của anh.”
Trước khi trở về, họ dừng lại bên bức tượng trong vườn, ánh hoàng hôn chiếu rọi, tạo khung cảnh lãng mạn. Linh đứng cạnh anh, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc.
– “Ngày mai… có thể sẽ có thêm những thử thách khác,” – anh nói, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng hơn thường ngày.
Linh gật đầu, tự nhủ: “Mình đã bước một bước quan trọng. Ngày mai… sẽ là bước tiến lớn hơn nữa. Và mình sẽ làm sao để anh không thể rời mắt khỏi mình.”
Buổi chiều kết thúc, Linh trở về phòng, lòng tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng cuộc sống trong thế giới tiểu thuyết này sẽ không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội để viết nên câu chuyện của riêng mình, nơi cô không còn là nhân vật phụ mờ nhạt nữa.