Sân trường buổi sáng hôm ấy trong trẻo đến lạ thường. Nắng mới rót xuống từng kẽ lá bàng, chạm lên mái tóc rối của đám học sinh chạy vội qua cổng. Những tiếng cười nói, gọi nhau í ới, tiếng giày cồm cộp trên hành lang xen lẫn tiếng gió mơn man tạo thành bản hòa âm quen thuộc của mỗi ngày đến lớp.
Tôi, Nguyễn Hoàng Minh, chỉ là một hạt cát nhỏ trong bức tranh ồn ào ấy.
Ngày nào cũng thế, tôi bước vào lớp 11A2 với một tâm thế “chẳng có gì đáng mong chờ”. Tôi không nổi bật về ngoại hình, không xuất sắc trong học tập, càng không phải mẫu người năng động khiến ai cũng nhớ mặt. Nếu phải mô tả bản thân bằng một câu, có lẽ là: “cậu con trai ngồi bàn giữa, cạnh cửa sổ, dễ bị lẫn trong đám đông”.
Sáng nay, khi vừa ngồi xuống ghế, tôi phát hiện trong ngăn bàn có một vật lạ.
Một cuốn sổ nhỏ.
Nó có bìa màu xanh nhạt, không trang trí cầu kỳ, góc trên bên phải bị quăn nhẹ, trông như đã qua tay nhiều người. Ngoài bìa chẳng đề tên, chỉ có một hình vẽ nhỏ – một ngôi sao năm cánh nguệch ngoạc bằng bút mực.
Tò mò, tôi rút nó ra. Cả lớp lúc ấy vẫn còn huyên náo, mấy đứa bàn cuối đang đuổi nhau vì một cái bánh, nhóm con gái phía trên tụm đầu thì thầm, tiếng cười rúc rích vang lên. Không ai để ý đến tôi.
Tôi mở trang đầu.
Chữ viết tròn trịa, mềm mại, rõ ràng là của một nữ sinh.
“Ngày thứ 15 của học kỳ hai.
Đôi khi mình ước có ai đó hiểu được cảm giác của mình… nhưng chắc không có đâu.
Mình vẫn sẽ viết ra đây, để dù có ai đọc thì cũng không biết mình là ai.”
Tôi khựng lại. Nhật ký? Sao lại nằm trong ngăn bàn tôi?
Trang thứ hai có thêm đôi dòng, vẫn là cùng nét chữ ấy:
“Có lẽ mình hơi kì quặc khi để cuốn sổ này lại trong lớp. Nhưng mình không muốn giấu nó mãi. Nếu có ai tình cờ đọc được, cũng tốt thôi. Mình chỉ mong… một lần trong đời, có người thật sự lắng nghe.”
Tôi nuốt khan. Cảm giác giống như vừa vô tình chạm vào một bí mật.
Đúng lúc ấy, thằng Huy – bạn cùng bàn – huých vai tôi:
– Gì đấy Minh? Đọc chăm chú dữ, trúng mánh à?
Tôi giật mình, vội gập sổ lại, lắp bắp:
– À… sách cũ thôi.
– Sách cũ gì mà mặt mày đỏ lựng thế kia? – Huy nheo mắt, cái kiểu nhìn biết ngay nó đang tưởng bở.
Tôi không kịp thanh minh thêm, bởi tiếng giày cao gót của cô chủ nhiệm vang lên ngoài hành lang. Cả lớp lập tức lục tục về chỗ. Tôi nhét vội cuốn sổ vào cặp, tim đập nhanh đến mức không nghe nổi cô giáo đang giảng gì.
Cả buổi sáng hôm đó, tôi bồn chồn lạ thường.
Cứ mỗi lần nhìn về cặp sách, tôi lại thấy một nỗi háo hức khó tả. Nó không chỉ đơn giản là một cuốn sổ, mà là cánh cửa mở ra một thế giới khác – thế giới của một người đang giấu đi những điều thầm kín.
Giờ ra chơi, tôi không kìm được, lén mở tiếp.
Trang thứ ba dài hơn:
“Thật buồn cười. Trong lớp, ai cũng vui vẻ, ồn ào, còn mình cứ như một cái bóng. Không phải không ai nói chuyện, nhưng dường như chẳng ai thật sự để ý. Đôi khi mình muốn hét lên thử xem có ai quay lại không… nhưng rồi lại thôi. Vì sợ sự thật sẽ phơi bày: chẳng có ai quan tâm thật sự.”
Tôi dừng lại lâu hơn.
Một sự đồng cảm len lỏi trong ngực. Những dòng chữ ấy… quen lắm. Bởi có không ít lần, tôi cũng thấy mình lạc lõng như vậy. Giữa lớp học náo nhiệt, tôi chẳng khác gì “cái ghế dư thừa”, có cũng được, không cũng chẳng ai nhận ra.
Thứ cảm giác bị hòa tan trong đám đông, không để lại dấu vết.
Bất giác, tôi thở dài. Không ngờ lại có người viết ra suy nghĩ giống hệt mình.
– Minh, làm gì mà thừ ra thế? – giọng nhỏ Mai, lớp phó học tập, vang lên ngay sát tai khiến tôi suýt bật ngửa.
Tôi giật mình, vội gập sổ, nhét vào ngăn bàn.
– Không… không có gì!
Mai nhìn tôi chằm chằm, môi nhếch thành nụ cười bí hiểm. Tôi biết thừa, con gái mà đã nhìn kiểu đó thì nguy hiểm vô cùng. Chỉ sợ một ngày, bí mật nhỏ nhoi này sẽ thành đề tài bàn tán khắp lớp.
Chiều hôm ấy, khi ngồi ở bàn học trong phòng mình, tôi lấy cuốn sổ ra một lần nữa. Ánh nắng cuối ngày rót qua cửa sổ, nhuộm trang giấy thành màu vàng nhạt.
Cân nhắc rất lâu, cuối cùng tôi cũng rút bút ra.
Tôi viết, tay run run:
“Xin lỗi vì đã mở cuốn sổ này mà không hỏi. Nhưng… những gì bạn viết, tôi hiểu. Thật sự. Có lẽ chúng ta giống nhau nhiều hơn bạn nghĩ.”
Tôi ký bằng một chữ cái “M”.
Chỉ thế thôi. Nhưng ngay khi đặt bút xuống, một sự nhẹ nhõm kỳ lạ trào dâng. Như thể, lâu nay tôi cũng khao khát được nói ra, và đây là dịp tình cờ để cất tiếng.
Sáng hôm sau, tôi đặt cuốn sổ lại vào ngăn bàn. Tim tôi đập nhanh, hồi hộp chẳng khác gì vừa gửi đi một bức thư tình giấu mặt.
Trong suốt buổi học, tôi gần như chẳng tập trung được. Cứ vài phút lại len lén nhìn vào ngăn bàn, tự hỏi liệu có điều gì thay đổi.
Đến giữa buổi, khi mở ra, tôi sững sờ.
Ngay dưới dòng chữ của tôi, đã có thêm một câu trả lời mới, bằng nét chữ mềm mại quen thuộc:
“Hóa ra có người đọc thật. Cảm ơn ‘M’. Không ngờ lại có ai đó hiểu mình. Vậy… chúng ta tiếp tục nhé?”
Tôi ngẩn người.
Một cảm giác lạ lùng, vừa hồi hộp vừa ấm áp, dâng trào trong lồng ngực.
Cuốn nhật ký ấy, tưởng chỉ là một trang giấy lạ, bỗng trở thành sợi dây vô hình nối tôi với một người giấu mặt.
Và tôi nào biết, từ giây phút ấy, cuộc sống học đường bình lặng của mình sẽ bắt đầu bước sang một trang khác – một trang giấy mà chính tôi cũng chưa từng dám mơ tới.
Hết chương 1.