nhật ký ẩn danh

Chương 2: Những dòng chữ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, trời có mưa lất phất. Cơn mưa đầu mùa bất ngờ kéo đến khiến sân trường phủ một lớp hơi nước mỏng manh, những vệt nước long lanh bám đầy trên cửa kính lớp học. Tôi đến lớp sớm hơn thường lệ, một phần vì xe đạp lao đi dưới mưa mát lạnh, phần khác… vì trong lòng háo hức muốn xem tiếp cuốn nhật ký.

Tôi không rõ cảm giác ấy gọi là gì. Hồi hộp? Tò mò? Hay mong chờ? Giống như đêm qua có ai đó nhét một ngọn đèn dầu vào ngực tôi, sáng lấp lánh cả giấc mơ.

Tôi mở ngăn bàn.

Cuốn sổ vẫn nằm đó. Xanh nhạt, giản dị, nhưng hôm nay nhìn nó có gì đó khác hẳn – giống như một cánh cửa bí mật mà chỉ riêng tôi mới có chìa khóa. Tôi lật ra trang mới, nơi tôi và “N” đã để lại những dòng chữ đầu tiên.

Ngay dưới lời hồi đáp của cô ấy, có thêm đoạn mới.

“Xin chào, ‘M’. Thật vui vì không phải viết vào khoảng không. Mình sẽ gọi cậu là bạn nhé. Chắc cậu cũng giống mình, có những chuyện không thể nói cùng ai. Vậy, từ giờ chúng ta có thể viết ra ở đây. Không cần biết nhau ngoài đời, chỉ cần thành thật trong từng con chữ.”

Tôi đọc đi đọc lại, môi bất giác nhếch thành một nụ cười khó kìm. Không ngờ một lời hồi đáp vụng về của tôi lại mở ra cả một cuộc trò chuyện.

Tôi lấy bút, chần chừ vài giây rồi viết:

“Mình đồng ý. Dù không biết cậu là ai, nhưng mình nghĩ chúng ta có thể hiểu nhau theo cách riêng. Cậu có muốn đặt cho cuộc trò chuyện này một cái tên không?”

Viết xong, tôi vội đóng lại, đặt sổ về chỗ cũ. Tim tôi đập nhanh đến mức khó thở, như thể có ai đó đang nhìn trộm từ phía sau.

Giờ học trôi đi chậm chạp. Cô giáo Toán giảng về phương trình bậc hai, bảng đầy những ký hiệu ngoằn ngoèo. Tôi cố gắng ghi chép nhưng chữ viết xiêu vẹo chẳng thành hàng lối. Tâm trí tôi đã trôi về nơi khác – nơi có một người bạn giấu mặt đang chờ đợi.

Đến giờ ra chơi, tôi giả vờ cúi xuống lấy bút, tay len lén lật trang sổ. Và quả nhiên, đã có dòng chữ mới ngay dưới câu hỏi của tôi.

“Tên cho cuộc trò chuyện… mình muốn gọi là ‘Những dòng chữ đầu tiên’. Vì mỗi khi bắt đầu, điều gì cũng mang ý nghĩa đặc biệt. Cậu thấy sao?”

Tôi ngẩn người. “Những dòng chữ đầu tiên”… nghe vừa giản dị, vừa đầy sức nặng. Có một thứ cảm xúc ấm áp lan tỏa, như thể ai đó vừa nắm tay mình giữa ngày mưa lạnh.

Tôi mỉm cười, viết tiếp:

“Ừ, mình thích cái tên đó. Vậy từ hôm nay, đây sẽ là nơi chúng ta gửi gắm ‘những dòng chữ đầu tiên’. Nhưng cậu có hứa một điều với mình không?”

Chưa kịp viết thêm, tiếng trống báo hiệu vào tiết sau vang lên. Tôi vội vàng gập lại. Trái tim tôi lơ lửng, chẳng biết cô ấy sẽ trả lời thế nào.

Buổi trưa hôm ấy, khi cả lớp kéo nhau xuống căn tin, tôi giả vờ nói với Huy rằng mình hơi mệt để ở lại lớp. Thực ra, tôi chỉ muốn có thêm chút thời gian riêng với cuốn sổ.

Tôi mở ra.

“Điều cậu muốn hứa là gì? Nếu trong khả năng, mình sẽ giữ lời.”

Nét chữ của cô ấy mềm mại, dịu dàng đến mức tôi có thể tưởng tượng ra một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai.

Tôi cắn bút, rồi chậm rãi viết:

“Đừng bao giờ biến cuốn sổ này thành trò đùa. Đừng kể với người khác. Mình không quan tâm cậu là ai, cũng không cần biết cậu tên gì. Chỉ cần, giữa mình và cậu, đây là nơi an toàn nhất để viết ra tất cả.”

Dưới dòng đó, tôi thêm một câu:

“Cậu có đồng ý không?”

Viết xong, tôi ngồi ngẩn ngơ nhìn trang giấy. Đây chỉ là mấy dòng chữ, nhưng sao tôi thấy như đang nói một lời hẹn ước thật sự.

Chiều hôm ấy, trời vẫn mưa. Con đường về nhà phủ đầy lá bàng ướt, bánh xe lăn qua để lại những vệt dài loang lổ. Tôi đi mà lòng cứ rộn ràng, nhớ mãi cuốn sổ trong ngăn bàn.

Tối đến, khi học bài, tôi bỗng giật mình nhận ra mình… chẳng còn buồn ngủ như thường lệ. Những công thức Toán, những bài văn nghị luận khô khan bỗng trở nên dễ thở hơn, vì trong đầu tôi lặp đi lặp lại câu hỏi: “Ngày mai, cô ấy sẽ viết gì?”

Sáng hôm sau, tôi lao đến trường sớm nhất có thể. Hành lang còn vắng, chỉ lác đác vài học sinh đang quét lớp. Cửa phòng 11A2 khép hờ, tôi bước vào, ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm phủ lên bàn ghế.

Tôi mở ngăn bàn.

Cuốn sổ ở đó, chờ đợi.

Khi lật ra, tôi thấy ngay câu trả lời mới:

“Mình đồng ý. Đây sẽ là bí mật của riêng hai chúng ta. Hứa đấy.”

Phía dưới còn có thêm một dòng nho nhỏ:

“Hôm nay trời mưa. Cậu có thích mưa không?”

Tôi cười khẽ. Một câu hỏi giản dị đến ngô nghê, nhưng lại khiến trái tim tôi đập thình thịch.

Tôi viết:

“Mình thích mưa, nhưng chỉ khi được ngồi trong lớp, nhìn ra ngoài. Mưa làm mọi thứ chậm lại, khiến mình thấy lòng yên tĩnh. Còn cậu?”

Khi gập sổ lại, tôi chợt nhận ra tay mình hơi run. Lạ thật, bao nhiêu lần viết văn ở lớp, tôi chưa bao giờ thấy hồi hộp thế này.

Những ngày sau đó, cuốn nhật ký trở thành sợi dây bí mật nối tôi với “N”.

Chúng tôi viết cho nhau về những chuyện nhỏ nhặt: một bài kiểm tra Toán khó nhằn, một giáo viên nghiêm khắc, một lần va chạm vụng về ở hành lang, thậm chí cả những ước mơ xa vời. Không hề biết tên thật hay khuôn mặt, nhưng từng con chữ đều chứa đựng sự chân thành khiến tôi không ngừng chờ đợi.

Thậm chí, tôi bắt đầu đến lớp sớm hơn, ngồi ngay ngắn hơn, không còn ngủ gục như trước. Huy ngạc nhiên hỏi:

– Mày bị ma nhập à? Dạo này chăm học ghê.

Tôi chỉ cười, không trả lời.

Làm sao tôi dám nói rằng, lý do duy nhất khiến tôi háo hức đến trường mỗi ngày, không phải là bài học, mà là… những dòng chữ đầu tiên ấy.

Và tôi cũng không ngờ, những trang giấy vô tình ấy rồi sẽ cuốn tôi vào một câu chuyện vượt ngoài mọi tưởng tượng.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×