nhật ký ẩn danh

Chương 9: Cuộc hẹn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hẹn đến nhanh hơn tôi tưởng.

Suốt cả tuần, tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng. Không biết mình nên mặc gì, nên nói gì, và liệu có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt Mai mà không đỏ mặt hay không.

Hôm đó là một sáng chủ nhật. Nắng đầu thu trải nhẹ trên từng con phố, vàng mà không gắt, ấm áp mà không oi bức. Gió mang theo hương hoa sữa thoảng bay, ngọt ngào đến mức tim tôi cũng thấy lâng lâng.

Tôi chọn chiếc áo sơ mi trắng, quần jean xanh, giày thể thao. Nhìn trong gương, tôi tự hỏi: Liệu thế này có ổn không? Có quá đơn điệu không? Nhưng rồi tôi lại tự an ủi: Đơn giản thôi, miễn là sạch sẽ, gọn gàng. Mình đâu cần phải giả vờ là ai khác.

Chúng tôi hẹn gặp ở bờ hồ gần trường – nơi quen thuộc nhưng vẫn đủ riêng tư để không quá nhiều người nhận ra.

Tôi đến sớm mười lăm phút. Ngồi trên ghế đá, lòng bàn tay toát mồ hôi, tim đập dồn dập.

Rồi Mai xuất hiện.

Cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt, dáng đơn giản nhưng làm nổi bật sự dịu dàng. Tóc buộc hờ sau gáy, vài lọn buông xuống vai. Nắng khẽ vẽ lên gương mặt cô ánh sáng mềm mại.

Tôi bối rối đứng dậy, không biết phải chào thế nào.

Mai mỉm cười, hơi nghiêng đầu:

– Cậu đến sớm nhỉ.

– À… ừ, tại… mình sợ cậu phải đợi. – Tôi gãi đầu, ngượng nghịu.

Cô khẽ cười, đôi mắt cong cong.

– Thế thì tốt, vì mình cũng không thích để ai chờ.

Chúng tôi cùng đi dạo ven hồ. Con đường lát gạch trải dài, bên cạnh là hàng cây xanh mướt đang lay động trong gió. Mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh nắng vàng.

Ban đầu, cả hai đều im lặng. Chỉ có tiếng bước chân xen lẫn tiếng chim ríu rít. Tôi thấy không khí này vừa ngượng ngùng, vừa dễ chịu lạ thường.

Cuối cùng, tôi hắng giọng:

– Mai này… cậu có thấy hơi… kỳ không? Ý mình là, chúng ta quen nhau qua nhật ký, viết với nhau đủ chuyện, nhưng khi đi bên nhau thế này lại không biết phải nói gì.

Mai khẽ gật.

– Mình cũng nghĩ vậy. Nhưng… cũng thú vị chứ. Giống như hai thế giới chồng lên nhau. Một thế giới bằng chữ, một thế giới bằng bước chân.

Nghe cô nói, tôi thấy lòng nhẹ đi. Đúng thật, không cần gượng ép. Chỉ cần đi cùng nhau thế này cũng đã đủ đặc biệt rồi.

Chúng tôi ghé một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi có ban công nhìn ra hồ. Quán vắng khách, yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng từ loa.

Mai gọi trà đào, tôi gọi cà phê sữa.

Khi ly nước được mang ra, chúng tôi lại rơi vào im lặng ngắn ngủi. Tôi nhìn những lát đào trôi trong ly thủy tinh, rồi bất giác bật cười.

Mai ngạc nhiên:

– Sao cười?

– Ờ… mình nghĩ nếu bây giờ có cuốn sổ, chắc chúng ta đã viết rất nhiều. Nhưng vì ngồi đây trực tiếp, nên tự dưng… bí từ.

Mai cũng cười, giọng trong như tiếng chuông:

– Vậy thì coi như hôm nay, mình thử viết bằng lời. Không cần giấy mực.

Câu nói ấy khiến tôi thấy tim mình ấm áp.

Chúng tôi bắt đầu kể cho nhau nghe những điều ngoài trang giấy: chuyện nhỏ trong gia đình, vài kỷ niệm tuổi thơ, thói quen hằng ngày. Tôi phát hiện Mai thích ngắm mưa nhưng ghét ẩm ướt, thích đọc tiểu thuyết trinh thám dù vẻ ngoài dịu dàng.

Mai cũng biết thêm tôi từng vụng về đến mức làm cháy cơm khi thử nấu ăn, và có thói quen gõ tay xuống bàn mỗi khi suy nghĩ.

Những điều nhỏ bé ấy, khi được thổ lộ bằng giọng nói, lại trở nên thân mật và chân thật hơn bất kỳ dòng chữ nào.

Khi mặt trời ngả dần về chiều, chúng tôi rời quán, tiếp tục đi dạo. Bờ hồ lúc ấy đông người hơn: vài đôi tình nhân nắm tay, vài nhóm bạn cười đùa.

Tôi và Mai đi song song, cách nhau nửa bước chân. Giữa dòng người, khoảng cách ấy vừa đủ gần, vừa đủ xa.

Có lúc tay chúng tôi khẽ chạm, rồi lại rụt về. Trái tim tôi đập mạnh, nhưng tôi không dám nắm lấy. Tôi sợ sẽ quá vội vàng, sợ phá vỡ sự mong manh này.

Mai nhìn thẳng phía trước, nhưng khóe môi khẽ cong lên. Có lẽ, cô cũng cảm nhận giống tôi.

Trời dần tối. Ánh đèn đường bật sáng, phản chiếu xuống mặt nước lung linh.

Chúng tôi ngồi lại trên một ghế đá. Không ai nói gì, chỉ lặng im nhìn hồ. Sự im lặng này không hề gượng gạo – nó giống như bản nhạc êm dịu, khiến tâm hồn cả hai lắng lại.

Cuối cùng, Mai khẽ cất giọng:

– Minh này… cảm ơn cậu.

– Vì gì?

– Vì đã viết, vì đã không bỏ cuốn sổ. Và vì hôm nay.

Tôi quay sang, bắt gặp đôi mắt trong veo của cô. Lần đầu tiên, tôi đủ dũng khí để nói thật lòng:

– Không, phải cảm ơn cậu mới đúng. Nếu không có cậu, mình vẫn chỉ là thằng con trai vô danh giữa cả lớp. Cậu khiến mình thấy mình… đặc biệt.

Mai khẽ cúi mặt, đôi má ửng hồng.

Khoảnh khắc ấy, tôi muốn nắm lấy tay cô. Nhưng tôi chỉ dám đưa tay gần, rồi dừng lại.

Bất ngờ, Mai khẽ dịch tay sang, ngón út chạm vào tay tôi. Một cử chỉ nhỏ bé, nhưng đủ làm tim tôi rộn ràng như pháo hoa.

Chúng tôi không nói gì thêm. Chỉ ngồi đó, tay khẽ chạm tay, mắt cùng nhìn ra mặt hồ rực sáng.

Trong lòng tôi vang lên một câu thầm thì: Cuộc hẹn đầu tiên này… mình sẽ nhớ mãi.

Hết chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×