Sau buổi sáng hôm ấy ở thư viện, mọi thứ dường như không còn như trước.
Tôi và Mai không còn là hai kẻ ẩn danh chỉ trao cho nhau những dòng chữ lặng lẽ, mà đã trở thành hai người thật sự – bằng xương bằng thịt – cùng nhìn nhau, cùng trò chuyện.
Nhưng kỳ lạ thay, khi quay lại lớp học, tôi lại cảm thấy như có một bức màn mỏng ngăn cách mới xuất hiện.
Trước đây, khi chưa biết “N” là ai, tôi có thể thản nhiên ngồi cạnh Mai, trao đổi vài câu hỏi bài vở mà không hề bối rối. Nhưng bây giờ, mỗi khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau, tim tôi lại loạn nhịp. Tôi lúng túng quay đi, giả vờ chăm chú ghi chép, trong khi đầu óc trống rỗng.
Trong giờ ra chơi, Huy huých tay tôi.
– Ê, dạo này mày bị sao thế? Lúc nào cũng như người mất hồn.
Tôi lúng túng:
– Có… có gì đâu.
Huy nhướng mày:
– Lại dính dáng đến con gái đúng không? Tao biết ngay mà. Nói nghe coi, ai thế?
Tôi vội xua tay, mặt nóng bừng:
– Không có mà!
Cậu bạn phá lên cười, rồi bỏ đi. Tôi thở phào, nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Nếu Huy biết “N” chính là Mai, chắc chắn sẽ ầm ĩ cả lớp mất.
Chiều hôm đó, khi tan học, Mai chần chừ bước lại gần tôi.
– Minh này…
Tôi giật mình, tim đập nhanh.
– Sao thế?
Mai cắn nhẹ môi, rồi đưa cho tôi cuốn sổ xanh nhạt.
– Vẫn viết nhé. Mình không muốn bỏ nó.
Tôi mỉm cười, nhận lấy.
– Ừ. Mình cũng muốn.
Chúng tôi nhìn nhau một thoáng, rồi cùng bật cười. Cảm giác thật lạ: vừa ngượng ngùng, vừa thân thuộc.
Tối hôm đó, khi mở sổ, tôi thấy dòng chữ nhỏ của Mai:
“Minh à, gặp cậu rồi, mình vẫn còn hơi run. Nhưng thật sự, mình không hề thất vọng. Ngược lại, mình vui lắm. Từ nay, mong chúng ta vẫn viết tiếp, như một cách giữ cho trái tim này được nối liền.”
Tôi đáp:
“Mai, mình cũng thấy vậy. Gặp cậu rồi, mọi thứ càng rõ ràng hơn. Nhưng có một điều mới: ở lớp, mình lại thấy khó nói chuyện với cậu hơn trước. Lạ nhỉ? Chắc tại mình đang tập quen dần thôi.”
Những ngày sau đó, mối quan hệ của chúng tôi cứ như có hai thế giới song song.
Ở lớp, chúng tôi vẫn như những bạn học bình thường. Thi thoảng ánh mắt chạm nhau, rồi vội quay đi, đỏ mặt. Không ai biết giữa chúng tôi có một bí mật chung.
Nhưng trong cuốn sổ, chúng tôi tha hồ trò chuyện, tha hồ thành thật.
Mai viết:
“Cậu có để ý không, khi ra chơi mình cố tình ngồi gần cửa sổ. Mình biết cậu hay nhìn ra đó. Thật ra, mình cũng muốn để cậu dễ nhìn thấy mình hơn.”
Tôi bật cười, viết đáp:
“Thảo nào. Hóa ra cậu cũng ‘tinh quái’ vậy. Nhưng cảm ơn nhé. Vì đôi khi chỉ cần nhìn thoáng qua, mình đã thấy vui cả buổi rồi.”
Cứ thế, từng trang, từng dòng, tình cảm của chúng tôi như một dòng sông lặng lẽ mà không ngừng dâng đầy.
Một hôm, trời mưa.
Tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn lớp học, mùi đất ẩm và hương lá xanh tràn vào qua cửa sổ. Cả lớp rộn ràng cười đùa, có đứa thò tay ra hứng nước mưa.
Tôi lén nhìn sang Mai. Cô đang tựa cằm lên tay, mắt nhìn ra ngoài trời. Ánh sáng nhạt của cơn mưa khiến gương mặt cô thêm dịu dàng.
Tôi không kìm được, viết vào sổ ngay sau tiết học:
“Hôm nay mình nhìn thấy cậu trong cơn mưa. Trông cậu giống như đang lắng nghe bản nhạc mà chỉ riêng cậu mới nghe được. Mình ước được biết trong đầu cậu đang nghĩ gì.”
Hôm sau, tôi mở ra, thấy cô đáp:
“Mình nghĩ đến một điều rất đơn giản: giá mà lúc ấy, có thể cùng ai đó đi dưới mưa. Không cần ô. Cứ để ướt. Nhưng chắc vui lắm.”
Tôi đọc xong, tim như dội trống. Tôi biết, “ai đó” trong lời cô nói… chính là tôi.
Một lần khác, chúng tôi cùng được phân công trực nhật. Lúc dọn bàn ghế, tay tôi vô tình chạm vào tay Mai. Cả hai giật bắn, vội rụt lại, nhưng ánh mắt giao nhau thoáng chốc đã đủ để tôi bối rối cả buổi.
Chiều hôm đó, trong sổ có dòng chữ:
“Lúc tay chúng ta chạm nhau, tim mình đã đập rất nhanh. Minh… có phải cậu cũng vậy không?”
Tôi mỉm cười, viết:
“Ừ. Đến giờ tim mình vẫn chưa bình tĩnh lại được.”
Trang giấy như một tấm gương, phản chiếu trung thực những rung động mà ngoài đời chúng tôi chưa dám thừa nhận bằng lời.
Tình cảm cứ thế lớn dần, âm thầm mà mãnh liệt.
Có lần, tôi viết:
“Mai à, cậu có bao giờ sợ rằng một ngày nào đó, người khác sẽ phát hiện bí mật của chúng ta không?”
Cô đáp:
“Có. Nhưng mình cũng nghĩ, nếu điều đó xảy ra, thì chắc cũng không sao. Vì lúc ấy, mình đã có đủ can đảm để nói rằng: mình thích cậu.”
Đọc đến câu ấy, tôi ngồi thừ người thật lâu. Lời tỏ tình đơn giản, nhưng chân thành đến mức khiến tim tôi run rẩy.
Thời gian trôi, chúng tôi dần học cách nhìn nhau nhiều hơn ở lớp. Ban đầu chỉ là vài cái liếc trộm. Rồi dần dần, khi chạm mắt, cả hai bắt đầu giữ ánh nhìn lâu hơn một chút, và mỉm cười nhẹ.
Huy tinh mắt phát hiện ra, suýt nữa thì hỏi han ầm ĩ. Tôi và Mai vội vã chối, nhưng trong lòng lại thấy một niềm vui thầm kín: ít nhất, chúng tôi không còn trốn tránh chính mình nữa.
Một buổi chiều cuối tuần, Mai nhắn trong sổ:
“Minh này, cậu có muốn thử… đi cùng nhau một lần không? Không phải trong trường, mà ở ngoài. Ví dụ như đi dạo quanh hồ, hoặc ngồi quán cà phê nào đó. Chỉ chúng ta thôi.”
Tôi đọc, mắt sáng lên. Bao ngày mong chờ, cuối cùng cũng đến.
Tôi run run viết đáp:
“Mình muốn lắm. Thật ra đã muốn từ lâu rồi. Vậy hẹn cuối tuần này nhé? Mình sẽ đợi cậu.”
Chữ viết của tôi hơi nghiêng, ngòi bút ấn đậm xuống, để lại dấu mực như dấu ấn chắc chắn.
Đêm hôm đó, tôi nằm thao thức. Nhìn lên trần nhà, tôi cứ nghĩ mãi: từ những dòng chữ lặng lẽ trong cuốn sổ, giờ chúng tôi đã thật sự bước ra ngoài đời thật.
Cuộc hẹn sắp tới, có thể là cột mốc mới – nơi chúng tôi không chỉ viết, không chỉ nhìn nhau từ xa, mà còn dám sánh bước bên nhau giữa thế giới rộng lớn.
Và trái tim tôi, lần đầu tiên, không còn sợ hãi nữa. Nó đang đập rộn ràng, hân hoan, như tiếng trống báo hiệu một chuyến hành trình mới sắp bắt đầu.