Ngày đầu tiên chuyển đến trường mới, tôi không hình dung được mọi thứ sẽ kỳ lạ đến thế. Con đường dẫn vào cổng trường phủ một lớp bụi đỏ, nắng buổi sớm đổ xuống khiến những hàng cây phượng vĩ rực lên như đang cháy. Lũ học sinh ào ào bước qua cánh cổng sắt sơn xanh đã bong tróc, tiếng cười nói, tiếng giày dép loạt soạt hòa lẫn tạo thành một bức tranh nhộn nhạo, xa lạ. Tôi kéo quai cặp, cố bước nhanh để không bị lạc lõng giữa dòng người.
Trường cấp ba này rộng hơn hẳn ngôi trường cũ nơi thị xã. Mọi thứ đều có vẻ cũ kỹ hơn – tường lớp học loang lổ vết ẩm, hành lang dài thoáng gió nhưng treo lủng lẳng những chiếc quạt đã ngả màu vàng úa. Tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển lớp: “12A2”. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tôi tự nhủ: Chỉ cần vài ngày thôi, rồi mọi thứ sẽ ổn. Cố gắng hòa nhập, An.
Cửa lớp mở toang, bên trong tiếng trò chuyện rộn rã. Vừa bước vào, tôi cảm giác hàng chục ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình. Một vài bạn nam huýt sáo trêu chọc, vài bạn nữ đưa mắt đánh giá. Tôi mỉm cười gượng gạo, cúi đầu chào.
Cô giáo chủ nhiệm – dáng người gầy, mái tóc búi cao – giới thiệu vắn tắt:
– Đây là bạn mới, tên An. Chuyển về từ trường thị xã. Mong cả lớp giúp đỡ bạn.
Tôi gật đầu, cất giọng run run:
– Chào mọi người, mong được làm quen.
Không ai đáp lại bằng lời, chỉ vài tiếng cười rì rầm. Ánh mắt cô chủ nhiệm lia khắp phòng, rồi dừng ở dãy cuối. Bàn cuối, bên cạnh cửa sổ mở toang ra sân trường, trống trơn.
– An, em ngồi bàn cuối đi, bên cửa sổ.
Tôi thoáng thấy nhiều khuôn mặt biến đổi, có bạn nhíu mày, có bạn khẽ hất cằm, thậm chí một tiếng xì xào cất lên:
– Lại là bàn đó à…
Tôi nghe mà không hiểu, chỉ biết tim mình đập nhanh hơn. Bước chân nặng trịch, tôi tiến về phía chỗ ngồi ấy. Bàn gỗ sơn nâu đã tróc từng mảng, mặt bàn chi chít vết khắc bút bi, dao nhọn. Ghế cũng lỏng lẻo, hơi lung lay khi tôi thử ngồi xuống. Bên ngoài cửa sổ, nắng chói chang rải xuống sân bóng, nhưng lạ thay, góc bàn cuối này lại râm mát hơn hẳn, như có một lớp bóng tối vô hình che phủ.
Tôi đặt cặp xuống, mở nắp bút, cố gắng làm ra vẻ bình thường. Nhưng những ánh mắt của bạn bè vẫn chưa rời đi. Cái cảm giác như mình vừa tự nguyện ngồi vào một vị trí không ai muốn ngồi.
Giờ học đầu tiên trôi qua trong sự chú ý nặng nề ấy. Tôi chỉ kịp ghi chép sơ sài, đầu óc vương vất câu hỏi: Vì sao bàn này lại trống?
Ra chơi, tôi định bắt chuyện với bạn bàn bên cạnh – một cô gái gầy gò, tóc cột cao, mắt đeo kính cận dày. Tôi mỉm cười:
– Chào bạn, mình là An. Hình như trước đây chỗ này không ai ngồi?
Cô ta thoáng giật mình, rồi vội vã cúi xuống quyển vở, lật trang giấy lia lịa như đang tìm gì đó. Không một lời đáp. Không khí đột ngột đặc quánh. Tôi cắn môi, định hỏi lại thì một nhóm nam sinh đi ngang qua, khẽ buông tiếng trêu:
– Này, cẩn thận nhé! Ngồi đó coi chừng gặp lạnh.
– Hahaha, coi chừng nghe tiếng gọi trong đêm đấy!
Tiếng cười phá lên, để lại tôi ngẩn ngơ, vừa xấu hổ vừa bối rối. Cô bạn đeo kính bên cạnh vẫn im lặng tuyệt đối, đôi tay siết chặt mép vở đến mức run run.
Ra chơi kết thúc, tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Gió thổi ào vào lớp, mang theo hương hoa phượng nồng nặc. Bất giác, tôi cúi nhìn mặt bàn. Giữa vô số nét khắc loằng ngoằng, một dòng chữ nổi bật hơn cả:
“Ở đây rất lạnh…”
Tôi sững người. Nét chữ không hẳn đẹp, nhưng sắc sảo, hằn sâu như ai đó đã gắng khắc bằng cả sự tuyệt vọng. Tim tôi đập thình thịch. Tôi đưa ngón tay lướt nhẹ theo đường khắc, cảm nhận được độ sần sùi thô ráp.
Câu chữ ngắn ngủi mà khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Tôi quay sang cô bạn bên cạnh, định hỏi thì bắt gặp ánh mắt cô đang dán chặt vào chỗ khắc đó. Chỉ một thoáng, cô vội quay đi, giả vờ chúi đầu xuống tập vở.
“Ở đây rất lạnh…” – câu chữ vang lên trong đầu tôi, lặp đi lặp lại như một lời nhắc nhở. Lạnh? Lạnh vì ngồi cạnh cửa sổ? Hay lạnh theo một nghĩa nào khác?
Buổi trưa, khi các bạn ra căn-tin, tôi nán lại trong lớp. Cái bàn cuối chìm trong nắng loang lổ. Tôi khẽ mở hộc bàn. Trong đó trống trơn, chỉ có ít bụi bặm và một tờ giấy cũ bị vo tròn nằm kẹt ở góc. Tôi rút ra, cẩn thận mở ra xem.
Giấy đã ố vàng, chữ mực loang lổ, nhưng vẫn đọc được:
“Tôi không muốn đến đây nữa. Ngày nào cũng như địa ngục. Nhưng… chẳng ai nghe tôi cả.”
Tôi rùng mình. Ai đã viết? Học sinh trước tôi? Người ngồi bàn này năm ngoái?
Đúng lúc ấy, tiếng giày bước vào lớp. Tôi vội nhét tờ giấy vào ngăn cặp. Là cô bạn đeo kính. Cô đứng lặng một lúc, rồi thì thầm:
– Tốt nhất… đừng đọc gì ở đó. Cứ coi như không có gì.
Giọng cô run rẩy, mắt nhìn lảng tránh. Tôi muốn hỏi thêm, nhưng cổ họng nghẹn lại. Câu nói ấy chẳng khác nào xác nhận: có gì đó đã từng xảy ra ở bàn cuối.
Tan học, tôi bước chậm ra cổng. Trên sân trường, nắng chiều trải dài bóng người. Tiếng ve sầu râm ran, từng cơn gió thổi qua mang mùi ngai ngái của đất đỏ. Tôi quay đầu nhìn về lớp 12A2. Qua khung cửa sổ, bàn cuối vẫn hiện ra mờ mờ, trống trải, như một vết sẹo khó phai.
Trong lòng, câu chữ kia cứ lặp lại:
“Ở đây rất lạnh…”
Tôi biết, từ giây phút đặt chân ngồi xuống chiếc bàn bỏ trống, mình đã bước vào một bí mật mà cả lớp đang che giấu. Và tôi không chắc, mình có đủ can đảm để đào sâu bí mật ấy hay không.
Nhưng cảm giác thì rõ ràng: mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.