nhật ký bàn cuối

Chương 2: Dòng chữ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm ấy, tôi mở cặp, lấy sách vở ra soạn bài. Giữa đống giấy tờ lộn xộn, tờ giấy ố vàng mà tôi nhét vội ban trưa lại rơi ra. Nó nhàu nhĩ, mép giấy xơ xác như sắp mục nát. Tôi ngồi lặng, bàn tay ngập ngừng vuốt thẳng từng nếp gấp.

Những dòng chữ run run hiện lên dưới ánh đèn bàn:

“Tôi không muốn đến đây nữa. Ngày nào cũng như địa ngục. Nhưng… chẳng ai nghe tôi cả.”

Tôi đọc đi đọc lại, sống lưng ớn lạnh. Từng con chữ thấm đẫm nỗi tuyệt vọng. Một học sinh nào đó, đã từng ngồi đúng cái bàn ấy, viết ra trong cơn bức bách. Tôi tự hỏi: cậu ấy là ai? Giờ ở đâu? Còn sống, hay…

Tôi lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ rùng rợn. Nhưng cả đêm hôm đó, tôi chẳng thể chợp mắt. Tiếng ve ngoài vườn rả rích như vọng lại từ sân trường, kéo theo hình ảnh mặt bàn khắc dòng chữ lạnh lẽo kia.

Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi cố quan sát mọi người. Cả lớp vẫn ồn ào như mọi khi, nhưng mỗi khi ánh mắt tôi lướt đến chiếc bàn cuối, dường như ai cũng có phản ứng khác thường. Một vài bạn tránh nhìn, một vài bạn lén thì thầm, còn cô bạn đeo kính ngồi bên cạnh thì cứ cúi gằm mặt.

Tiết văn, cô giáo yêu cầu cả lớp viết bài nghị luận ngắn. Tôi mở vở, bút chạm giấy thì chợt khựng lại. Ngay trước mắt, trên mặt bàn, bên cạnh dòng chữ “Ở đây rất lạnh…”, tôi bỗng thấy một dòng chữ khác, mảnh mai hơn, như vừa mới khắc thêm:

“Tôi có nghe thấy tiếng bạn.”

Tôi chết lặng. Tim đập loạn, cổ họng nghẹn ứ. Hôm qua, tôi chắc chắn không có dòng này. Chắc chắn! Vậy thì ai đã khắc nó? Ban đêm? Hay sáng nay trước giờ học?

Tôi len lén đưa tay sờ. Nét khắc còn mới, bụi gỗ lấm tấm bám vào đầu ngón tay. Tôi quay phắt sang bên cạnh. Cô bạn đeo kính vẫn viết lia lịa, gương mặt nghiêm nghị, như chẳng hề nhận ra sự thay đổi.

Trong đầu tôi dấy lên một nỗi sợ mơ hồ. Nếu có ai đó vẫn… tiếp tục viết lên mặt bàn này thì sao?

Giờ ra chơi, tôi cố kìm lòng nhưng cuối cùng vẫn nghiêng sang thì thầm với cô bạn bên cạnh:
– Này, bạn có thấy… dòng chữ mới trên bàn không?

Cô ta giật bắn người, mắt lấp loáng sau cặp kính dày. Môi mấp máy nhưng không thốt ra lời nào. Rồi, bất ngờ, cô đứng phắt dậy, ôm sách chạy vụt ra cửa lớp.

Tôi ngẩn người. Vài bạn khác liếc nhìn tôi, cười khẩy. Một cậu con trai tóc húi cua nói to:
– Đấy, tao đã bảo rồi. Con nhỏ bàn cuối nào cũng phát rồ cả thôi!

Tiếng cười rộ lên. Tôi đỏ mặt, tim đập dồn, nhưng vẫn cố ngồi yên.

Trong hộc bàn, tôi chợt phát hiện thêm một mảnh giấy khác. Nó bị nhét sâu vào khe gỗ, phải cố moi ra mới được. Tờ giấy nhỏ hơn, chữ viết vội, nghiêng ngả:

“Nếu có ai đọc được, hãy nói với tôi… rằng tôi không hề vô hình.”

Tôi run bắn. Câu chữ này như một lời cầu cứu, như vọng ra từ quá khứ, nhưng cũng như vừa được viết ra cho tôi hôm nay. Tôi ngồi bất động, tay siết chặt mảnh giấy, đầu óc choáng váng.


Tan học, tôi quyết định nán lại. Lớp vắng dần, chỉ còn lại vài bạn ra về muộn. Tôi chờ đến khi phòng học chỉ còn mình tôi. Gió buổi chiều ùa vào, thổi bay tóc rối. Tôi đặt mảnh giấy lên bàn, nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ khắc kia.

– Bạn là ai? – tôi thì thầm, như nói với khoảng không.

Im lặng. Chỉ có tiếng quạt trần kẽo kẹt quay.

Tôi nhắm mắt, hít sâu, rồi lấy bút bi ra. Bất giác, tôi cúi xuống mặt bàn, chậm rãi viết tiếp ngay dưới những dòng khắc kia:

“Tôi thấy bạn.”

Chữ in mực xanh nổi bật giữa những vết khắc cũ. Tôi nhìn một hồi lâu, tim đập dồn, như vừa làm điều dại dột. Một nỗi sợ hãi nhưng đồng thời… cũng là kỳ vọng mơ hồ.

Liệu ngày mai, khi quay lại, sẽ có ai trả lời tôi không?

Trên đường về, trời đổ mưa bất chợt. Tôi chạy vội qua sân trường loang loáng nước. Khi đi ngang qua hành lang, tôi bỗng nghe tiếng xì xào từ một nhóm học sinh khóa trên:
– Này, nghe chưa? Con bé mới… bị xếp ngồi bàn đó.
– Ừ, chỗ ấy… từng có người ngồi. Giờ thì…

Câu nói bị cắt ngang khi họ phát hiện tôi đi ngang. Họ quay đi, giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng tôi đã nghe đủ để khẳng định: cái bàn cuối kia thực sự có một câu chuyện.

Đêm hôm ấy, tôi không thể ngủ. Tôi cứ nghĩ về những dòng chữ, về giọng nói run rẩy của cô bạn đeo kính, về sự lảng tránh của cả lớp. Trong lòng tôi bùng lên một quyết tâm kỳ lạ: nếu ai đó đã từng kêu cứu ở bàn này, tôi sẽ không để họ bị quên lãng.

Cho dù sự thật có đáng sợ đến mức nào đi nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×