nhật ký bàn cuối

Chương 50: Hình bóng trong mơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, sau khi rời giếng trong tâm trạng hoảng loạn, tôi gần như kiệt sức. Khải dìu tôi về, vết thương của cậu vẫn rỉ máu, nhưng ánh mắt cương quyết không cho tôi quay lại nhìn thêm lần nào nữa. Tôi thiếp đi trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá, giữa những cơn mộng mị chập chờn.

Và rồi, tôi thấy mình đứng giữa sân trường, ánh trăng lạnh lẽo tràn ngập không gian. Tất cả vắng lặng đến kỳ dị. Gió thổi qua dãy hành lang, mang theo âm vang như tiếng thì thầm quen thuộc.

“An…”

Tôi xoay người, và lần đầu tiên nhìn thấy cậu – rõ ràng, gần gũi, không còn là cái bóng mơ hồ như trước.

Tường đứng đó, ngay cạnh chiếc bàn cuối quen thuộc. Áo sơ mi trắng, hơi nhàu nát, dính một vết bẩn mờ như máu khô nơi tay áo. Khuôn mặt cậu xanh xao, đôi mắt u uẩn nhưng ánh nhìn lại chan chứa một thứ buồn bã khó gọi tên.

Tôi nghẹn lời.

— “Cậu… thật sự là Tường?”

Cậu khẽ gật, nụ cười thoáng qua, rồi vụt tắt. Giọng cậu vang lên như tiếng gió rít, nửa gần nửa xa:
— “Đừng sợ. Tớ… đã ở đây rất lâu. Chỉ chờ một người chịu lắng nghe.”

Tim tôi đập loạn, nhưng trong cơn mơ, sự sợ hãi dịu đi, nhường chỗ cho một niềm xót xa mơ hồ. Tôi bước đến gần, bàn tay run run như muốn chạm vào cậu, nhưng đầu ngón tay chỉ xuyên qua làn khói lạnh lẽo.

Tường cúi mặt, thì thầm:
— “Có một sự thật… đã bị chôn giấu. Người ta muốn cậu quên, muốn cả trường quên. Nhưng nếu cậu tìm được… đừng để ai lấy mất nó.”

Tôi lắp bắp:
— “Là… sự thật gì? Đêm đó, chuyện gì đã xảy ra ở giếng?”

Đôi mắt Tường chợt lóe lên tia dữ dội, như cơn bão bị kìm nén:
— “Tớ không tự ngã xuống. Có bàn tay khác đã đẩy. Và kẻ ấy… vẫn ở quanh cậu.”

Tôi sững sờ, cảm giác lạnh lẽo lan từ xương sống xuống tận gót chân. Trong mơ mà tim tôi như ngừng đập.

Tường bước lại gần, thì thầm ngay bên tai:
— “Nếu muốn biết hết… hãy tìm cuốn nhật ký thứ hai. Nó không nằm trong bàn. Nó bị giấu… ở nơi cậu không ngờ tới.”

Tôi vừa định hỏi ở đâu, thì gương mặt Tường bỗng nhòe đi. Gió rít mạnh, không gian như xoáy tròn. Giọng cậu vang lên lần cuối, kéo dài trong hư không:

“Cẩn thận… kẻ mặc áo khoác đen… hắn không chỉ theo dõi…”

Một lực vô hình kéo tuột tôi khỏi khung cảnh, bóng Tường biến mất như tro bụi tan vào gió.

Tôi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ướt trán. Ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng. Tim vẫn đập thình thịch, tai còn vang vọng tiếng thì thầm của Tường.

Nhật ký thứ hai. Kẻ mặc áo khoác đen. Và một bàn tay đẩy xuống giếng.

Tôi run rẩy ôm lấy chăn, nhưng đôi mắt sáng rực lên một quyết tâm. Mọi sợ hãi không thể ngăn tôi nữa. Tôi phải tìm cuốn nhật ký ấy – bằng mọi giá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×