Trăng khuya dần ngả về tây, ánh sáng mờ nhạt rọi xuống cái giếng cũ, làm mặt nước đen ngòm như một hố sâu vô tận. Tôi ngồi sát bên Khải, đôi mắt vẫn dán chặt vào vết thương rỉ máu trên tay cậu. Gió lạnh lùa qua, cuốn theo tiếng lá xào xạc, và tôi thề rằng mình vừa nghe thấy một thứ âm thanh khác len vào giữa khoảng im lặng.
“An…”
Tôi giật bắn, toàn thân nổi da gà. Tiếng gọi ấy khe khẽ, lạc lõng, vang lên từ đáy giếng tối thẳm.
— “Cậu có nghe thấy gì không?” – tôi thì thào, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay áo Khải.
Khải nhìn tôi, đôi mắt thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng chỉ lắc đầu.
— “Không… có lẽ là gió thôi.”
Tôi cố lắng tai, tim đập thình thịch. Và rồi, tiếng đó lại vang lên, lần này rõ ràng, rành rọt hơn:
“An… xuống đây…”
Tôi cứng người, máu đông lại trong huyết quản. Đó không phải tiếng gió. Không thể. Giọng nói ấy… trẻ trung, mỏng manh, như tiếng của Tường mà tôi từng nghe qua những câu chuyện rời rạc.
Khải siết chặt vai tôi, cố kéo tôi ra xa:
— “Đừng nghe! Giếng này… nó gọi bất cứ ai đến gần. Đêm đó cũng như vậy.”
Tôi nhìn cậu, cổ họng nghẹn ứ:
— “Cậu nói… đêm đó Tường cũng nghe thấy?”
Khải không trả lời, nhưng sự im lặng của cậu chính là sự xác nhận. Tôi run lẩy bẩy, cố dằn mình nhưng đôi chân như bị hút về phía bờ giếng.
“An…” – tiếng gọi lại vang lên, lần này như ngay bên tai, ngọt ngào, thôi miên. Tôi cảm thấy mí mắt nặng trĩu, tâm trí mờ dần, chỉ muốn nghiêng người nhìn xuống đáy sâu.
Khải hét lên, kéo mạnh tôi về:
— “An! Nhìn tớ này, đừng nhìn xuống!”
Hơi thở gấp gáp, tôi chao đảo, nhưng rồi cảm giác lạnh toát nơi bờ vai khiến tôi tỉnh lại đôi chút. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ ràng: từ mặt giếng bốc lên một làn khói trắng mỏng, xoắn lại thành hình bóng người. Một đôi mắt trống rỗng mở ra, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi hét toáng, ôm chặt lấy Khải. Cậu cố giữ tôi, bàn tay đầy máu vẫn không buông. Nhưng tiếng gọi không dừng lại, nó vang vọng, ngân dài trong đầu, như ai đó đang thầm thì bên trong hộp sọ tôi:
“Xuống đây… An… chỉ có ở đây… mới thấy sự thật.”
Nước mắt tôi trào ra, vừa sợ hãi, vừa day dứt. Phải chăng Tường thật sự đang dưới đó? Hay chỉ là bóng ma ám ảnh tất cả chúng tôi?
Khải kéo tôi lùi hẳn về phía hàng cây, giọng khàn đặc:
— “Đừng quay lại. Nếu còn nghe tiếng gì, hãy bịt tai lại. Đêm nay mà cậu bước xuống, sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Tôi run rẩy gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên một cơn xoáy mâu thuẫn khủng khiếp. Sự thật tôi tìm kiếm… có lẽ đang nằm trong lòng giếng kia. Tiếng gọi ấy, dù đáng sợ, vẫn mang theo một sức hút ghê gớm.
Khi Khải dìu tôi đi xa dần, tiếng gọi vẫn vang vọng, càng lúc càng tha thiết, như vết dao cứa sâu vào tâm trí:
“An… quay lại… quay lại…”
Tôi ôm đầu, vừa bước đi vừa khóc nấc. Dẫu đã tránh xa giếng, tôi biết mình không thể thoát. Đêm nay, cái tên tôi đã được gọi. Và một khi đã được gọi… sẽ không dễ gì bỏ ngoài tai được nữa.