Nhật Ký Mang Tên Anh

Chương 33: 33


trước sau

Nhờ trình diễn hiphop tác hợp với balê nên nó và Hoàng Minh được giải nhất trong buổi văn nghệ của trường. Không chỉ được thưởng một triệu đồng mà còn được các thầy cô giáo thưởng thêm một triệu nữa, vì trình diễn quá đẹp mắt.

Hoàng Minh vừa thay đồ xong thì thấy nó vội chạy tới.

"Tôi có chuyện muốn nói với anh." - Nó nói. 

Hoàng Minh tò mò nhìn nó và hỏi:

"Chuyện gì?"

Nó đưa hai tờ 500 ngàn ra trước mặt Hoàng Minh rồi nói:

"Anh cầm lấy đi..."

Hoàng Minh ngạc nhiên nhìn nó:

"Ý cô là sao?"

Nó đưa tiền vào tay Hoàng Minh và nói:

"Anh cần số tiền này hơn tôi mà, lấy lo cho chuyện học hành của em anh đi."

Hoàng Minh hơi ngại nên xoay mặt qua chỗ khác:

"Thằng Nam đã nói hết với cô rồi sao?"

Nó nhẹ gật đầu:

"Anh đừng trách anh Nam, là tôi ép anh ấy đó."

Hoàng Minh vẫn không xoay lại nhìn nó:

"Tôi cảm ơn."

Nó để hai tay ra sau lưng và hỏi với kiểu trêu chọc:

"Ủa anh đang cảm ơn ông trời hả?"

Hoàng Minh vội bực mình xoay qua:

"Cô..."

"Tôi chỉ giỡn chơi thôi. Hì hì." - Nó bật cười. Nụ cười của nó lúc này trông thật vô tư.

Hoàng Minh giả vờ chỉnh sửa áo sơ mi của mình lại:

"Thế tôi về trước đây."

Nó vội lên tiếng:

"Khoan đã."

Hoàng Minh nhìn nó:

"Còn chuyện gì nữa à?"

"Anh có thể cho tôi con gấu Pooh đó, được không?" - Nó vừa chỉ chỉ vào tay Hoàng Minh vừa hỏi giọng năn nỉ.

Hoàng Minh đưa con gấu vàng đang trên tay mình lên nhìn, con gấu này là phần thưởng thêm vừa nãy.

"Nè!" - Hoàng Minh đưa con gấu qua cho nó sau vài giây suy nghĩ.

Nó vui vẻ cầm lấy con gấu từ tay Hoàng Minh, rồi cười thật tươi:

"Tôi cảm ơn ông trời nhiều nha. Hì hì."

Chọc Hoàng Minh một câu rồi nó chạy đi. Hoàng Minh nhất thời không thể nào rời mắt khỏi người con gái được, vì nụ cười của nó khiến cho anh say mê mất rồi...

Phương My và nó với Vũ Trí ra khỏi trường học thì đã một giờ trưa rồi. Nó và Phương My chạy xe đạp, còn Vũ Trí thì chạy xe hơi nhưng anh ấy chạy rất chậm. Lúc tụi nó cách xa trường học được một đoạn, tới con đường vắng vẻ thì bỗng nhiên có một đám người không biết từ đâu ra mà chặn tụi nó lại, có vẻ giống bọn côn đồ. Vũ Trí ở phía sau nhìn thấy thì liền xuống xe và vội chạy tới.

Một tên côn đồ bước tới gần và nói:

"Hai cô em xinh đẹp đi chơi với tụi anh nha, tụi anh sẽ chăm sóc hai em thật tốt."

Phương My hoảng sợ chạy tới sau lưng nó:

"Bọn người này là ai vậy Lâm Lâm?"

Nó nhẹ lắc đầu:

"Làm sao tao biết được chứ?"

Tên côn đồ đó tính đưa tay sờ mặt nó, nhưng chưa đụng đến thì bị một bàn tay khác nắm lại bẻ ra sau. Bàn tay đó chính là Vũ Trí, anh ấy kịp bắt lấy tay tên côn đồ và nói:

"Bàn tay ghê bẩn của mày không được đụng vào Lâm Lâm."

Rồi anh ấy giằng mạnh tay tên côn đồ tay qua một bên. Và đưa tay ra che chở cho nó với Phương My. Do bất ngờ không kịp phản ứng nên tên côn đồ ngã nhào xuống theo sức đẩy của Vũ Trí.

Thật ra Tuấn Phi với Hồng Bích đang đứng cách đó không xa và đám côn đồ kia cũng là họ kêu tới. Sự xuất hiện của Vũ Trí đã khiến cho hai người họ thoáng ngạc nhiên. Tuấn Phi nhìn và hỏi:

"Thằng đó là ai thế?"

Hồng Bích nhẹ lắc đầu và nhíu mày lại khi thấy kế hoặc của mình không có hy vọng thành công.

Tên côn đồ đứng dậy, tức giận hỏi:

"Mày là thằng nào, sao dám phá chuyện tốt của bọn tao?"

Vũ Trí cười lạnh:

"Câu này để tao hỏi bọn mày mới đúng. Bọn mày là ai và muốn gì?"

Tên côn đồ nói giọng hung dữ:

"Thằng chó kia tốt nhất là mày tránh ra chỗ khác, nếu không thì chết chẳng biết lí do đó."

Hắn ta chỉ tay vào nó và nói tiếp:

"Bọn tao chỉ cần cô bé ấy thôi."

Tụi nó thoáng ngạc nhiên. Vũ Trí vội hỏi:

"Bọn mày muốn làm gì cô ấy?"

Tên côn đồ cười đểu:

"Tất nhiên để bọn tao chơi đùa rồi."

Nói xong cả đám cười lớn lên. Vũ Trí đã nóng máu lên, anh ấy vừa cởi áo khoác Vest ra vừa nói:

"Muốn đụng đến cô ấy thì bước qua xác tao trước đi."

Vừa nghe câu đó thì nó liền hoảng hốt nói:

"Không được đâu anh Ken, dạo này sức khỏe của anh yếu lắm đánh không lại họ đâu. Hay là chúng ta bỏ chạy đi."

Vũ Trí biết rõ không thể nào chạy thoát được, vì đã quá xa trường rồi và hơn nữa nó với Phương My là con gái thì làm sao có thể chạy nhanh hơn bọn con trai được chứ? Nhưng quan trọng nhất là anh ấy muốn cho bọn côn đồ đó một trận vì đã có suy nghĩ xấu xa với nó. Anh ấy vẫn nở nụ cười trấn an nó như mỗi lần.

"Lâm Lâm, em hãy tin anh. Anh nhất định sẽ không sao đâu. Tối nay anh có bất ngờ cho em nữa đó." - Vũ Trí không để nó nói câu nào hết mà liền quay lưng đi, bước đi thật mạnh mẽ.  Rồi anh ta đánh nhau với cả dám côn đồ đó...

Tuấn Phi khoanh tay lại, cười đểu:

"Cái thằng đó to gan ghê, một mình mà dám đánh cả bọn luôn."

Hồng Bích hỏi giọng tức giận:

"Con nhỏ đó có gì mà sao ai cũng bảo vệ nó hết vậy?"

"Ngọc Lâm vốn rất xinh đẹp và có cá tình nữa mà." - Tuấn Phi nói.

Phương My với nó chỉ biết đứng nhìn Vũ Trí một mình đánh nhau với cả đám. Nó lo lắng nhìn, trong lòng thật sự rất lo vì sức khỏe của Vũ Trí dạo này yếu đi thấy rõ.

"LÂM LÂM." - Phương My hoảng hốt thét lớn lên khi thấy nó bỗng chạy thẳng phía trước.

Nó bất chấp tất cả lao đến dám côn đồ sau vài phút suy nghĩ. Nó lấy túi đồ trên tay mình đánh mạnh vào người vài tên côn đồ. Vũ Trí ngạc nhiên, rồi vội nói:

"Đừng mà Lâm Lâm, nguy hiểm lắm."

Nó cứ ra sức đánh đánh và nói:

"Cả đám đánh một người thật không công bằng, đánh mấy người chết nè."

Phương My cứ xoay qua xoay lại để coi có ai đi ngang qua hay không. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy ở phía sau có một chiếc xe đạp đang chạy tới, cô la lớn lên:

"CỨU VỚI, CỨU CHÚNG TÔI VỚIiiiiiii."

Tên bị đánh liền tục bực mình quá nên thẳng tay đẩy nó ra. Vũ Trí thấy nó sắp té ngã thì liền thét lớn lên:

"LÂM LÂM."

Lúc sắp té ngã xuống thì bỗng dưng có vòng tay ấm áp ôm lấy nó và giơ chân đá vào bụng tên côn đồ kia. Nó rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang ôm mình chính là Hoàng Minh. Vũ Trí lo cho nó mà không tập trung nên bị tên côn đồ cho một đấm vào mặt. Nó xoay qua nhìn:

"Anh Ken."

"Để tôi." - Hoàng Minh vội nói, rồi chạy tới giúp Vũ Trí một tay.

Phương My chạy đến bên nó và hỏi:

"Mày không sao chứ?"

Nó lắc đầu. Lúc này Hải Nam cũng chạy tới:

"Có chuyện gì thế?"

Nó vội xoay qua nói:

"Anh Nam, anh mau qua giúp hai người họ đi."

"Được." - Hải Nam gật đầu, rồi chạy lên phía trước.

Vừa thấy Hải Nam thì Hồng Bích hoảng hốt:

"Nam, sao cậu ấy lại ở đây? Không phải cậu ấy đã về trước rồi sao?"

Tuấn Phi nắm lấy cánh tay Hồng Bích và nói:

"Chúng ta mau đi thôi, nếu không thì bị phát hiện đấy."

Hồng Bích vội nói:

"Không, tớ không đi. Lỡ Nam bị thương thì sao đây, tớ phải ở lại."

Tuấn Phi đưa mặt lại gần Hồng Bích và nói:

"Nam, nó giỏi võ như thế thì làm sao có thể bị thương được. Cậu ở lại đây lỡ nó thấy thì cậu nghĩ nó có còn nhìn mặt cậu nữa không? Mau đi thôi."

Nói rồi thì hắn ta kéo Hồng Bích đi. 

Ba chàng trai đều rất giỏi võ, nên chỉ cần vài phút đã đánh cả dám côn đồ bỏ chạy mất dép luôn. Vũ Trí lo lắng chạy tới chỗ nó và hỏi:

"Lâm Lâm, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Nó nhẹ lắc đầu, khẽ đưa tay lên mặt Vũ Trí:

"Em không sao. Mặt anh bị thương rồi kìa."

Sự quan tâm lo lắng của nó với Vũ Trí đành cho nhau lại thêm một lần nữa khiến cho Hải Nam cảm thấy buồn...

*********Hết chương 33********
Truyện của chúng ta sẽ thế nào? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI