nhiệt độ cơ thể 39°c

Chương 1: Nhiệt Độ Cơ Thể 39°C


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng cấp cứu của Bệnh viện trung tâm vào buổi tối tháng Ba vẫn sáng đèn. Mùi thuốc sát trùng hòa cùng hơi lạnh điều hòa khiến người ta gần như không cảm nhận được thời gian đang trôi.

Trên chiếc giường số 17, Tống Noãn nằm co người lại, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt cả mái tóc. Cô sốt – không phải sốt thường, mà là cảm giác bỏng rát lan từ trong xương ra tận đầu ngón tay.

“Bệnh nhân thân nhiệt 39 độ tám, tim đập nhanh, huyết áp hơi thấp.” – Giọng một y tá vang lên đều đều.

“Đã thử hạ nhiệt bằng thuốc chưa?”

“Rồi, nhưng không hiệu quả.”

Một giọng nam trầm, bình tĩnh xen vào. Không cần ngẩng đầu, mọi người trong phòng đều biết ai vừa nói – bác sĩ nội trú Trần Duy An của khoa Thần kinh – người được mệnh danh là “cỗ máy lạnh biết đi”.

Anh bước đến bên giường cô, kéo nhẹ găng tay, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đỏ ửng của bệnh nhân. Đôi đồng tử anh bình tĩnh đến mức khiến người ta tưởng như chẳng có gì có thể khiến anh dao động.

“Cô tên gì?” – anh hỏi, giọng đều như mặt hồ.

“...Tống Noãn.” – Cô đáp khẽ, giọng khàn đặc.

“Cô bị tình trạng này bao lâu rồi?”

“Từ nhỏ. Khi sốt... không thuốc nào hạ được.” – Cô ngừng một chút, cố nở nụ cười yếu ớt – “Chỉ cần có người chạm vào... sẽ đỡ hơn.”

Anh hơi nhíu mày. Câu nói nghe như một trò đùa, nhưng biểu đồ sinh học trên máy lại không nói dối. Nhịp tim cô thật sự giảm nhẹ mỗi khi y tá chạm vào để đo mạch.

“Lạ thật.” – Anh lẩm bẩm. – “Hạ thân nhiệt bằng tiếp xúc da?”

Tống Noãn mím môi. Cô đã quá quen với sự hoài nghi của bác sĩ. Ai cũng nghĩ cô nói dối, hoặc dùng cách đó để thu hút sự chú ý. Chỉ có cô biết, cơn sốt này là thật – nó hành hạ cô suốt hai mươi bốn năm, như một lời nguyền ẩn dưới da thịt.

Một y tá đặt thêm khăn lạnh lên trán cô, nhưng ngay sau đó, máy đo tim lại kêu nhanh gấp đôi.

“Không được.” – Cô khẽ rên, giọng nghẹn lại. – “Lạnh quá… tôi… run…”

Trần Duy An nhìn màn hình, mày nhíu lại. Anh do dự trong một thoáng, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.

“Cô nói tiếp xúc da giúp cô ổn định?”

Cô khẽ gật, ánh mắt mờ đi vì cơn sốt.

Anh tháo găng tay, đặt ngón tay lên cổ tay cô để bắt mạch. Ngay khi làn da họ chạm nhau, một điều kỳ lạ xảy ra — nhịp tim cô lập tức chậm lại, hơi thở trở nên đều đặn hơn.

Trong vài giây, cả phòng lặng đi.

Y tá nhìn nhau, còn anh nhìn bàn tay mình – lạnh, khô, quen cầm dao mổ – nay lại là thứ khiến thân nhiệt một người khác bình ổn.

“Thật sự hiệu quả…” – Anh nói khẽ, gần như với chính mình.

Tống Noãn mở mắt, nhìn anh bằng ánh nhìn yếu ớt nhưng yên tâm lạ lùng. “Bác sĩ… anh rất lạnh.”

Trần Duy An hơi nghiêng đầu, giọng anh vẫn điềm tĩnh nhưng thấp hơn thường ngày:

“Vậy thì coi như cô may mắn. Tôi là người lạnh nhất trong bệnh viện này.”

Anh giữ cổ tay cô trong tay mình thêm vài phút nữa, rồi nhẹ nhàng rút ra. Khi tay anh rời đi, cô bất giác khẽ run, như thể mất đi chỗ nương tựa.

“Thân nhiệt xuống còn 37,5 rồi ạ.” – Y tá báo.

Trần Duy An gật đầu, ghi chép lại. Anh đứng dậy, thu dọn hồ sơ, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt anh vô thức dừng lại trên gương mặt bệnh nhân ấy – đôi mắt mơ màng, hơi thở khẽ, làn da vẫn hồng vì nóng.

Không biết từ khi nào, anh cảm nhận được một thứ cảm giác… lạ lẫm – như thể cái lạnh trong anh bị cô làm tan ra một chút.

Hai ngày sau.

Phòng bệnh số 203, buổi sáng nhẹ ánh nắng.

Tống Noãn ngồi trên giường, cầm ly nước, nhìn ra khung cửa sổ. Cô đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi. Y tá nói cô không còn sốt, nhưng đêm qua cô lại mơ thấy đôi bàn tay lạnh chạm vào mình – và giấc mơ đó khiến tim cô đập thình thịch.

Cửa phòng khẽ gõ.

Trần Duy An bước vào, áo blouse trắng gọn gàng, đeo bảng tên trước ngực. Anh dừng lại trước giường cô, giọng trầm:

“Hôm nay thấy thế nào?”

“Khá hơn nhiều rồi ạ. Nhưng…” – cô ngập ngừng. – “Nếu không có anh hôm đó, chắc tôi… lại phải truyền đến sáng.”

Anh ghi chép vào hồ sơ, mắt không rời tờ giấy. “Tôi chỉ làm đúng quy trình y học.”

“Y học có nói đến việc… chạm tay hạ nhiệt sao?” – cô cười nhẹ.

Anh không trả lời, chỉ im lặng thêm vài giây rồi khẽ nói:

“Cơ thể cô phản ứng với nhiệt độ cơ thể người khác, không có nghĩa là nên dựa vào nó.”

Cô chống cằm, nhìn anh. “Nhưng tôi chỉ phản ứng với anh thôi.”

Trần Duy An hơi khựng lại. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô vài giây, rồi chuyển sang chỗ khác.

“Tống tiểu thư, cô nên tập kiểm soát cảm xúc. Bệnh của cô không chỉ là thân nhiệt, mà còn do tâm lý.”

“Tâm lý?” – Cô nghiêng đầu.

“Đúng. Có thể do cô từng sợ lạnh, hoặc thiếu sự tiếp xúc ấm áp từ nhỏ. Cơ thể phản ứng bằng cách tự tạo ‘nhiệt’ để phòng vệ.”

Cô khẽ cười, giọng nhỏ như gió: “Anh nói như thể hiểu rõ tôi lắm.”

Anh khép sổ bệnh án, giọng đều: “Tôi chỉ đang làm bác sĩ của cô, không hơn.”

Nhưng ngay khi anh định quay đi, cô gọi lại:

“Bác sĩ Trần… nếu lần sau tôi lại sốt, anh có đến không?”

Anh dừng bước, bóng lưng thẳng tắp dưới ánh sáng mờ. Một khoảng lặng dài trôi qua.

“Còn tùy.” – Anh đáp, không quay đầu. – “Cô có chịu nghe lời không đã.”

Cửa khép lại. Cô nhìn theo, khóe môi khẽ cong. Trong đầu cô vang lên câu nói ấy – “Tôi là người lạnh nhất bệnh viện này.”

Thế nhưng… cô lại thấy tim mình nóng hơn bao giờ hết.

Đêm đó, khi mọi người đã về hết, phòng bác sĩ vẫn sáng đèn.

Trần Duy An ngồi một mình, nhìn vào bản báo cáo bệnh lý mang tên “Tống Noãn”.

Trang cuối cùng, anh ghi thêm một dòng nhỏ, không thuộc quy chuẩn y học nào:

“Cảm xúc bệnh nhân ổn định khi có tiếp xúc với bác sĩ điều trị. Hiện tượng không thể giải thích bằng lý luận y học thông thường.”

Anh ngừng bút. Trong đầu, bàn tay nhỏ nhắn ấy vẫn còn cảm giác nóng rực.

Lần đầu tiên trong mấy năm làm bác sĩ, anh thấy trái tim mình không giữ được ở mức 37°C nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×