Sáng hôm đó, bầu trời trong vắt lạ thường.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính hành lang bệnh viện, rơi xuống nền gạch sáng lạnh, phản chiếu bóng người đang bước chậm rãi — Trần Duy An.
Trên tay anh là tập hồ sơ bệnh lý được dán nhãn đỏ: “Theo dõi đặc biệt – Tống Noãn.”
Ba chữ ấy khiến anh suốt đêm qua không ngủ nổi.
“Bệnh nhân có biểu hiện ổn định khi tiếp xúc với bác sĩ điều trị. Khuyến nghị tiếp tục quan sát và duy trì liệu pháp tâm lý cảm xúc.”
Câu kết của trưởng khoa như một mệnh lệnh.
Anh không thể phản đối, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác lạ lùng mỗi khi nghĩ đến cô gái ấy — người có thể khiến đôi tay vốn lạnh của anh trở nên có nhiệt độ.
Anh khẽ thở dài, rồi gõ cửa phòng bệnh số 203.
Tống Noãn đang đọc sách, mái tóc buông nhẹ xuống vai. Khi nghe tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu, nụ cười nở trên môi như thể đã chờ giây phút ấy từ lâu.
“Bác sĩ Trần.”
“Cảm thấy thế nào?” – Anh hỏi, giọng vẫn đều đều, nhưng ánh mắt không tránh khỏi sự dịu đi khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô.
“Tốt hơn rồi. Nhưng... đêm qua hơi khó ngủ.” – Cô đặt cuốn sách xuống, tay khẽ xoay xoay ly nước. – “Tôi sợ lại sốt, nên cứ nằm mơ thấy mình bốc cháy.”
Anh mở tập hồ sơ, lật vài trang, ghi chép vài dòng ngắn gọn.
“Có thể là phản ứng lo âu. Tâm lý căng thẳng sẽ kích hoạt rối loạn điều hòa thân nhiệt.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Bác sĩ nói như thể biết rõ tôi hơn cả chính tôi.”
“Không.” – Anh đáp, giọng trầm – “Tôi chỉ biết những gì cơ thể cô cho thấy.”
Một khoảng im lặng trôi qua. Ánh sáng buổi sáng phủ lên nửa gương mặt anh, khiến những đường nét lạnh lùng trở nên mềm đi một chút.
Cô nhìn anh, khẽ nói:
“Còn tôi… lại muốn biết bác sĩ Trần thật sự là người thế nào.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt gặp ánh mắt. Giây phút ấy, không khí trong phòng như đặc lại.
Tống Noãn cười nhẹ: “Anh có bao giờ… thấy mình cô đơn không?”
Câu hỏi ấy khiến ngòi bút trong tay anh khựng lại.
Anh từng nghĩ bản thân đã quen với cô đơn — từ khi bước vào y học, sống trong môi trường trắng sáng mà lạnh lẽo, anh đã học cách cách ly cảm xúc khỏi mọi thứ.
Nhưng giờ đây, trước ánh mắt trong veo ấy, anh lại thấy tim mình chậm mất một nhịp.
“Bác sĩ không trả lời.” – Cô nghiêng đầu trêu, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy.
“Cô đang chuyển đề tài trị liệu sang tôi à?” – Anh đáp, khoé môi thoáng cong.
“Tôi chỉ muốn hiểu… người đã khiến thân nhiệt tôi bình ổn là ai.”
Anh không đáp. Ánh mắt anh dừng trên cổ tay cô – nơi hôm qua anh từng chạm vào. Hôm nay, da cô đã trở lại sắc hồng bình thường, nhưng hơi ấm vẫn tỏa ra như lửa nhỏ.
Anh hít nhẹ một hơi, rồi nói:
“Chúng ta sẽ thử liệu pháp điều hòa cảm xúc. Tôi sẽ hướng dẫn cô cách ổn định nhịp tim khi cơn sốt khởi phát.”
“Có cần... chạm vào không?” – Giọng cô như một làn gió nhẹ, nhưng đủ khiến anh bất giác siết chặt tập hồ sơ.
“…Không cần.” – Anh đáp nhanh, nhưng trong lòng lại dao động.
Anh ngồi xuống cạnh giường, đặt thiết bị đo lên cổ tay cô. “Thả lỏng. Tập trung vào hơi thở.”
Cô nhắm mắt, hít vào, thở ra. Nhưng chỉ sau vài giây, màn hình máy lại nhấp nháy đỏ. Tim đập nhanh hơn, nhiệt độ tăng.
“Không ổn…” – cô thở gấp, giọng run. – “Tôi thấy nóng…”
Anh cau mày, nhìn chỉ số đang leo lên 38 độ rưỡi. Tay anh vô thức vươn ra, nhưng rồi dừng lại giữa không trung.
Lý trí hét lên: Không được.
Nhưng cơ thể lại nhớ cảm giác khi ngón tay anh chạm vào làn da ấy — cảm giác như tuyết tan chạm vào ngọn lửa.
“Bác sĩ… xin lỗi… tôi—”
Cô chưa nói hết, cổ tay anh đã bị bàn tay lạnh bao phủ.
Ngay lập tức, nhịp tim cô chậm lại. Màn hình trở lại ổn định. Không gian chỉ còn tiếng thở khẽ của hai người.
Anh giữ yên, ánh mắt nghiêm nghị nhưng giọng nói đã trầm hơn thường lệ:
“Chúng ta chỉ đang… điều trị.”
Tống Noãn khẽ cười, đôi mắt mở ra, long lanh:
“Nhưng tim anh cũng đang đập nhanh hơn đấy, bác sĩ.”
Câu nói khiến anh hơi khựng. Anh rút tay lại như bị bỏng, đứng dậy, quay đi.
“Tống tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi. Tôi sẽ báo lại tình hình cho trưởng khoa.”
“Anh đang chạy trốn à?” – Cô khẽ hỏi.
Bước chân anh dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Tôi đang làm việc của mình.”
“Không phải đâu.” – Giọng cô mềm mại, nhưng đủ sức xuyên qua lớp tường lý trí. – “Anh đang sợ. Sợ chính cảm xúc của mình.”
Anh im lặng thật lâu. Cuối cùng, chỉ để lại một câu:
“Cảm xúc không chữa được bệnh. Cảm xúc chỉ khiến người ta tái phát.”
Cửa khép lại.
Tối đó, Tống Noãn lại mất ngủ.
Cô nhìn màn hình điện thoại, con số 37,8 cứ dao động. Cơ thể nóng dần, cổ họng khô rát.
Cô biết rõ nguyên nhân. Không phải bệnh, mà là nỗi nhớ một người chưa bao giờ gần đủ.
Cô lấy điện thoại, gõ vài chữ:
“Bác sĩ Trần, em lại sốt rồi.”
Nhưng rồi cô xóa đi.
Cô cười khẽ — nụ cười pha giữa kiêu hãnh và yếu mềm.
Bên kia, trong phòng làm việc, Trần Duy An vẫn ngồi dưới ánh đèn vàng nhạt. Anh không đọc nổi dòng nào trong tập hồ sơ. Trong đầu chỉ vang lên một giọng nói mơ hồ:
“Anh cũng đang đập nhanh hơn đấy, bác sĩ.”
Anh đưa tay lên ngực. Quả tim anh, thật sự đang không còn giữ được 37°C nữa.
Điện thoại trên bàn sáng lên.
Một tin nhắn mới, từ số không lưu tên:
“Em không gọi cấp cứu, vì em biết người em cần… là anh.”
Anh đứng bật dậy, khoác áo blouse, chạy ra ngoài hành lang.
Ánh đèn bệnh viện về đêm vẫn sáng trắng như mọi khi, nhưng lần này, với anh — dường như mọi thứ đều phủ màu của hơi thở.