nhiệt độ của anh 37.5°c

Chương 5: Trái tim đập lạc nhịp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng đầu thu, bầu trời trong vắt và gió mang theo chút se lạnh dễ chịu.

Cửa hàng bánh “Lam Sky” mở cửa sớm hơn thường lệ. Lâm Hạ đang chuẩn bị lò nướng thì tiếng chuông leng keng vang lên.

Cô ngẩng đầu.

Tạ Dịch An đứng ở cửa, trên tay là bó hoa nhỏ — hoa baby trắng, giản dị nhưng tinh khiết.

“Anh đến sớm vậy?”

“Anh tan ca từ 5 giờ.”

Cô bật cười: “Vậy là anh không ngủ à?”

“Anh muốn đến đây.”

Anh nói tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên nhất thế giới.

Cô hơi ngượng, vội quay sang giấu nụ cười: “Vậy… hoa này là cho ai?”

“Cho chủ quán.”

“Vì lý do gì ạ?”

“Vì hôm nay là kỷ niệm một tháng kể từ khi anh bắt đầu ăn bánh ở đây.”

Cô sững vài giây, rồi bật cười khẽ: “Anh nhớ cả chuyện đó à?”

“Có chuyện nào về em mà anh quên không?”

Anh hỏi lại, giọng nhẹ, mắt nhìn cô sâu thẳm.

Lâm Hạ bỗng thấy tim mình lạc một nhịp.

Sáng hôm ấy, tiệm bánh vắng khách. Ánh nắng lọt qua khung cửa kính, hắt lên chiếc bàn nhỏ nơi góc quán – nơi họ vẫn thường ngồi cùng nhau.

Cô pha cho anh tách Latte, thêm bột cacao hình trái tim, đặt trước mặt anh:

“Anh uống đi, em pha kiểu mới đó.”

Anh khẽ nhấp một ngụm, vị đắng dịu pha ngọt béo lan trên đầu lưỡi.

“Ngon,” anh nói, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô.

“Anh lúc nào cũng nói ngon.”

“Vì thật sự ngon.”

“Anh không sợ em kiêu à?”

“Em nên kiêu, nếu người khác cũng thấy em giỏi như anh thấy.”

Câu nói đơn giản, nhưng khiến cô đỏ mặt, luống cuống nhìn đi nơi khác.

Tim đập nhanh, bàn tay cầm thìa khuấy khẽ run, khiến mặt cà phê gợn sóng.

Cô nghĩ: Trời ơi, năm năm rồi mà sao vẫn rung động như lần đầu gặp.

Buổi trưa, anh giúp cô chuyển vài bao bột mì và dọn lại quầy.

Anh cao, vai rộng, tay áo sơ mi xắn lên, gân tay nổi rõ dưới ánh sáng, động tác mạnh mẽ mà gọn gàng.

Lâm Hạ đứng cạnh, nhìn anh dọn dẹp, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ — như thể anh chưa từng rời đi.

“Anh không cần làm đâu, đây là phần việc của em.”

“Anh rảnh.”

“Nhưng anh mệt, vừa trực xong mà.”

Anh dừng tay, nhìn cô: “Nếu anh mệt, em sẽ cho anh nghỉ à?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy nếu anh nói, ở đây khiến anh thấy đỡ mệt thì sao?”

Cô im lặng, tim bỗng đánh “thịch” một cái.

Cô không dám nhìn anh, sợ ánh mắt kia sẽ khiến mình lộ hết mọi cảm xúc giấu suốt bao năm.

“Anh đúng là… giỏi nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm.”

“Anh không muốn em hiểu lầm,” anh đáp chậm rãi, “anh muốn em hiểu thật.”

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy nướng bánh kêu “tích tích”.

Cô quay đi, giả vờ bận rộn, nhưng tim vẫn đập loạn trong lồng ngực.

Chiều hôm đó, họ cùng nhau đi siêu thị gần tiệm để mua nguyên liệu.

Trên đường về, xe anh bị thủng lốp. Cô cười:

“Bác sĩ nổi tiếng mà cũng quên mang đồ thay lốp à?”

“Anh không hay lái xe đường dài.”

“Vậy giờ làm sao?”

“Đi bộ.” Anh nhìn cô, nửa đùa nửa thật, “Anh có thể hộ tống em về.”

Trời lúc ấy sắp mưa, gió đẩy mấy đám mây xám đến gần.

Họ đi bộ trên vỉa hè, cơn mưa đầu thu lất phất rơi.

Anh bật ô – chiếc ô màu lam.

Lâm Hạ bật cười: “Anh lại dùng màu này.”

“Anh thích.”

“Vì em à?”

“Vì nó khiến anh nhớ đến lần đầu gặp em.”

Cô cắn môi, nhìn nghiêng khuôn mặt anh – sống mũi cao, ánh mắt sâu, và đôi môi khẽ cong.

Cơn gió thổi nhẹ, vài sợi tóc cô bay chạm má anh.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều khựng lại.

Cô vội vàng né sang một bên, mặt đỏ bừng: “Xin lỗi.”

Anh khẽ cười: “Không sao.”

Giọng anh trầm thấp, như tiếng mưa vỗ nhẹ trên ô – ấm và mềm đến mức khiến người nghe tim run.

Tối đó, họ về đến tiệm thì mưa vẫn chưa tạnh.

Anh giúp cô sắp đồ vào tủ lạnh, định chào về thì cô gọi:

“Anh Tạ… đợi chút.”

“Gì thế?”

“Em làm bánh su kem, còn dư vài cái… anh ăn thử nhé?”

Anh gật đầu, ngồi xuống bàn. Cô đặt đĩa bánh trước mặt anh, rồi ngồi đối diện.

Bánh vừa nguội, lớp kem bên trong mềm tan, vị ngọt nhẹ. Anh ăn một miếng, mỉm cười:

“Rất ngon.”

“Anh nói câu đó lần thứ mười rồi đấy.”

“Vì em làm món nào cũng thật sự ngon.”

Cô giả vờ lườm anh, rồi cả hai cùng cười.

Ánh đèn vàng trong quán phản chiếu lên gương mặt họ – gần như không còn khoảng cách.

“Anh Dịch An,” cô khẽ nói, “có bao giờ anh thấy… tim mình đập nhanh vô cớ không?”

Anh nhìn cô, hơi nghiêng đầu: “Bây giờ chẳng hạn?”

Cô giật mình, ánh mắt lúng túng.

Anh nói tiếp, giọng rất nhỏ:

“Anh nghĩ tim mình đang đập nhanh… khi nhìn em.”

Cô sững người.

Một giây, hai giây, ba giây — rồi trái tim cô cũng lạc nhịp.

Cả không gian im phăng phắc, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài hiên và tiếng thở nhẹ của hai người.

Sau phút im lặng, cô đứng dậy, cười khẽ để xoa dịu bầu không khí:

“Anh nói mấy lời như thế… chắc ai nghe cũng hiểu lầm.”

“Anh chỉ nói thật.”

“Nhưng…”

“Không sao,” anh cắt lời, ánh mắt ấm áp, “anh không cần em trả lời ngay.”

Cô cúi đầu, lòng rối như tơ.

Anh không ép, chỉ đứng dậy, lấy áo khoác.

“Trễ rồi, anh về trước.”

“Anh đi cẩn thận.”

“Ừ.” Anh dừng lại ở cửa, ngoái lại, “Ngày mai anh lại đến.”

Cô nhìn bóng anh khuất dần dưới mưa, lòng ngổn ngang.

Cảm xúc dồn nén suốt mấy năm nay như cơn mưa ngoài kia – rơi mãi không dứt.

Cô chạm tay lên ngực, tim vẫn đập nhanh, từng nhịp rõ ràng.

Thì ra, anh không phải người duy nhất đang lạc nhịp.

Hôm sau, cô đến bệnh viện mang bánh biếu khoa anh.

Anh đang họp, y tá nhận giúp rồi nói: “Bác sĩ Tạ dạo này cười nhiều lắm, chắc nhờ cô đấy.”

Cô ngại, chỉ cười trừ.

Nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui nhẹ. Cô không cần lời tỏ tình hoa mỹ, chỉ cần biết anh cũng cười vì mình là đủ.

Buổi chiều, khi cô vừa đóng cửa tiệm thì nhận được tin nhắn.

Tạ Dịch An: Em có rảnh không?

Lâm Hạ: Có ạ.

Tạ Dịch An: Anh đang ở gần đây, muốn mời em đi ăn tối.

Cô mỉm cười, tim lại lỡ nhịp.

Nhà hàng anh chọn nhỏ, ấm cúng, ánh đèn vàng mờ dịu.

Họ ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài là phố xá nhộn nhịp.

Anh gọi món đơn giản – salad, bò bít tết và rượu vang nhẹ.

Không khí yên bình, không cần lời hoa mỹ, chỉ có ánh nhìn trao qua lại.

“Anh ít khi đi ăn thế này lắm,” cô nói.

“Ừ, vì trước giờ không có ai cùng đi.”

“Thế hôm nay là ngoại lệ à?”

“Không. Là khởi đầu.”

Cô ngẩng lên, chạm phải ánh mắt anh.

Tim lại đập nhanh.

Cô vội cúi xuống cắt miếng thịt, giọng nhỏ xíu: “Anh đúng là bác sĩ, biết cách khiến người ta tim đập nhanh.”

Anh mỉm cười: “Anh chỉ chẩn đoán đúng bệnh thôi.”

Khi họ ra về, phố đã lên đèn. Anh đưa cô về tận tiệm.

Trước cửa, cô quay sang nói:

“Cảm ơn anh vì bữa tối.”

“Anh cũng phải cảm ơn em vì đã đồng ý đi cùng.”

“Anh Tạ…”

“Ừ?”

“Anh có nghĩ… đôi khi, trái tim đập nhanh là điều không thể kiểm soát không?”

“Anh nghĩ không cần kiểm soát đâu.”

“Vì sao?”

“Vì đó là lúc mình nhận ra — người trước mặt quan trọng đến mức nào.”

Cô im lặng, không đáp.

Anh bước đến gần, cúi đầu, giọng khẽ như gió:

“Anh không muốn giấu nữa, Lâm Hạ.

Anh thích em.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt anh gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi mi cong.

Trái tim cô như bị ai bóp nhẹ, vừa đau vừa ngọt.

“Anh…”

“Không cần trả lời vội.” Anh mỉm cười, “Chỉ cần để anh tiếp tục thích em, được không?”

Cô cười khẽ, gật đầu: “Được.”

Khoảnh khắc ấy, như thể thế giới yên ắng chỉ còn hai người.

Cơn gió thổi qua làm mấy chiếc lá rơi, mưa lất phất rơi xuống ô lam anh đang cầm.

Anh giơ ô che cho cô, rồi cả hai cùng bước đi — không cần nói gì thêm.

Tối đó, khi về đến nhà, cô không thể ngủ.

Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh anh, nụ cười trầm ấm, giọng nói khẽ khàng.

Cô tựa vào cửa sổ, nhìn mưa ngoài trời, bàn tay đặt lên ngực — trái tim vẫn đập mạnh mẽ.

Lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm thấy mình thật sự đang sống, đang yêu, và không còn sợ mưa nữa.

Có những nhịp tim lạc hướng không phải do bệnh lý.

Mà là vì ai đó, bước vào cuộc đời mình quá dịu dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×