Năm năm — khoảng thời gian đủ dài để một người thay đổi, cũng đủ để ký ức trở nên nhạt nhòa.
Nhưng với Lâm Hạ, có những điều dù thời gian có trôi, vẫn không thể xóa.
Sau ngày ấy — ngày cô mang cơm sáng cho Tạ Dịch An, rồi bị anh “đuổi nhẹ” về bằng nụ cười dịu dàng — hai người vẫn giữ liên lạc một thời gian.
Những tin nhắn giản dị, những lần ghé quán cà phê “Blue Rain”, những buổi chiều cô đứng trước quầy, anh ngồi bàn góc cũ, im lặng nhưng bình yên.
Cô từng nghĩ, nếu cứ như vậy mãi, có lẽ mình sẽ đủ can đảm nói ra ba chữ ấy.
Nhưng rồi, biến cố ập đến.
Năm đó, bệnh viện cử Tạ Dịch An đi học chuyên sâu ở Pháp ba năm.
Anh nói ngắn gọn: “Tôi đi công tác dài. Có lẽ không tiện liên lạc.”
Cô cười, cố giấu cảm xúc: “Anh đi vui nhé. Khi nào về, tôi đã mở quán bánh rồi, nhất định mời anh ăn bánh mousse mới.”
Anh chỉ “ừ”, ánh mắt sâu nhưng tĩnh lặng.
Cơn mưa hôm tiễn anh ra sân bay rơi nặng hạt, cô đứng dưới ô lam, nhìn bóng anh khuất dần giữa biển người.
Không một lời hứa, cũng chẳng có từ tạm biệt, chỉ là hai người rẽ hai hướng, mỗi người mang theo một nỗi lặng riêng.
Thời gian sau đó, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Lâm Hạ thôi làm ở quán “Blue Rain”, mở một tiệm bánh nhỏ của riêng mình – “Lam Sky”. Cửa tiệm nhỏ nằm trong con ngõ rợp bóng cây, mùi bánh ngọt lan ra hòa với hương hoa nhài từ căn hộ bên cạnh.
Cô vẫn giữ thói quen dậy sớm, pha tách cà phê sữa, bật bản nhạc cũ, và đôi khi, chỉ đôi khi thôi, ngẩng nhìn trời mưa mà nhớ lại dáng người cao gầy trong áo blouse trắng năm nào.
Cuộc sống bình lặng, không buồn, không vui.
Cô có vài người bạn, vài mối quan hệ thoáng qua, nhưng chẳng ai khiến tim cô đập nhanh như năm ấy.
Còn Tạ Dịch An, ba năm ở Pháp khiến anh thay đổi.
Anh trưởng thành, sắc sảo hơn, đôi mắt mang vẻ từng trải mà người khác dễ ngưỡng mộ nhưng khó chạm tới.
Anh trở về nước, tiếp tục công việc trong bệnh viện trung tâm, trở thành trưởng nhóm phẫu thuật – người mà mọi sinh viên y khoa đều muốn học hỏi.
Nhưng giữa những thành công, anh vẫn cảm thấy thiếu một mảnh ghép nào đó.
Đôi khi, trong khoảnh khắc tĩnh lặng sau ca mổ, anh lại nhớ đến hương vị trứng cuộn mặn mà, nhớ nụ cười trong veo của cô gái nhỏ từng đội ô lam.
Anh từng thử tìm lại quán “Blue Rain”, nhưng quán đã đóng cửa. Người ta nói, cô nhân viên cũ tên Lâm Hạ mở tiệm riêng, nhưng anh không biết ở đâu.
Cuối cùng, anh thôi tìm, vì nghĩ — nếu có duyên, họ sẽ gặp lại.
Và duyên, thực sự có thật.
Một sáng tháng Năm, bệnh viện tổ chức buổi từ thiện “Khám bệnh miễn phí cho trẻ em nghèo”.
Phía bệnh viện hợp tác với một số nhà tài trợ, trong đó có một cửa tiệm bánh nhỏ cung cấp đồ ăn nhẹ cho tình nguyện viên.
Khi Tạ Dịch An đến khu vực hậu cần để lấy cà phê, anh nghe giọng nói quen thuộc vang lên:
“Cẩn thận hộp bánh đó nhé, dễ vỡ lắm.”
Anh sững lại.
Giọng nói ấy — dịu dàng, trong trẻo, có chút gấp gáp khi dặn dò người khác — anh đã từng nghe rất nhiều lần trong trí nhớ.
Tim anh khẽ nhói. Bước chân tự động dừng ngay cửa.
Lâm Hạ đang đứng giữa gian chuẩn bị, tóc cô buộc gọn, mặc áo đồng phục màu kem. Dưới ánh nắng rọi vào từ khung cửa sổ, dáng cô nhỏ nhắn nhưng rạng rỡ.
Bên tay phải là khay bánh ngọt vừa nướng xong, hương vani lan ra ngọt ngào.
Anh đứng lặng nhìn, cho đến khi cô xoay người, bắt gặp ánh mắt anh.
Thế giới như dừng lại trong một giây.
“...Anh Tạ?”
Giọng cô run nhẹ.
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhưng khó giấu được cảm xúc dâng lên:
“Lâu rồi không gặp, Lâm Hạ.”
Không ai nói thêm gì trong phút đầu tiên. Không khí giữa họ ngập ngừng như ly cà phê bị khuấy dở – chưa đắng, chưa ngọt, chỉ tràn hương kỷ niệm.
Cô là người lên tiếng trước, mỉm cười:
“Anh... khỏe không?”
“Vẫn vậy. Còn em?”
“Em thì...” Cô bật cười khẽ, “vẫn thích làm bánh, vẫn dậy sớm, và... vẫn ghét mưa.”
Cô không dám nói thêm “vì mưa khiến em nhớ anh”.
Anh nhìn cô, đáy mắt khẽ mềm: “Anh không ngờ sẽ gặp em ở đây.”
“Em cũng vậy.”
Cô hạ mắt xuống, giọng nhỏ hơn, “Anh về nước lâu chưa?”
“Gần hai năm.”
“Lâu thế cơ à... mà em không biết.”
“Anh có tìm em.”
Câu nói ấy khiến cô ngẩng lên, tim đập lệch một nhịp.
“Nhưng quán cũ đóng rồi.”
“À...” Cô mỉm cười, giọng nhẹ, “Em mở tiệm riêng, ‘Lam Sky’. Chắc anh không biết.”
Anh khẽ gật. Một khoảng lặng ngắn nữa bao trùm.
Cuối cùng, anh nói: “Hôm nào anh đến được không?”
Cô ngạc nhiên, rồi bật cười: “Dĩ nhiên là được. Em để dành cho anh phần bánh mousse mới nhất đấy.”
Buổi từ thiện hôm đó trôi qua chậm rãi. Tạ Dịch An bận khám bệnh cho lũ trẻ, còn Lâm Hạ mang bánh đi phát cho tình nguyện viên.
Thỉnh thoảng, ánh mắt họ chạm nhau qua hành lang.
Chỉ một cái nhìn thôi, nhưng như gói cả năm năm chờ đợi.
Buổi chiều, trời bỗng đổ mưa.
Mưa tháng Năm ở thành phố đến nhanh như một cơn giận dỗi.
Mọi người hối hả dọn đồ. Cô vội vã chạy ra ngoài gom khay bánh, trượt chân vì sàn ướt, suýt ngã.
Một bàn tay vững vàng nắm lấy cổ tay cô.
Là anh.
“Cẩn thận.”
Giọng anh trầm, gần đến mức cô nghe được nhịp thở anh.
Cô ngẩng lên, thấy anh đang che ô — một chiếc ô màu lam.
Trong giây lát, cô ngẩn người.
“Anh vẫn còn giữ... chiếc ô này?”
“Không,” anh đáp khẽ, “chiếc đó hỏng rồi. Nhưng anh vẫn nhớ màu của nó.”
Cơn mưa lất phất, mùi đất ẩm hòa với mùi hương bánh ngọt từ khay trên tay cô.
Cô mím môi: “Mưa vẫn làm anh thấy khó chịu à?”
“Không. Giờ thì không nữa.”
Cô cười. Một nụ cười nhẹ nhưng đủ khiến tim anh rung.
Dưới ô lam, hai người đứng sát nhau hơn, không ai nói gì thêm. Chỉ là khoảng khắc lặng, nhưng dài đến mức người ta có thể nghe được tiếng mưa rơi trên vai áo.
Ngày hôm sau, Tạ Dịch An thật sự đến tiệm “Lam Sky”.
Cửa kính trong suốt phản chiếu bóng anh – áo sơ mi, nụ cười nhẹ, và đôi mắt không còn lạnh như xưa.
Cô đang sắp xếp bánh trong tủ kính, thấy anh liền khựng lại.
“Anh giữ lời thật đấy.”
“Anh từng thất hứa sao?”
“Có chứ.”
“Lần nào?”
“Lần anh nói sẽ về ăn bánh mousse mới.”
Cô nửa đùa nửa thật, giọng thoáng trách.
Anh nhìn cô, khẽ nói: “Giờ anh về rồi, để bù cho năm năm trễ hẹn.”
Cô im lặng, mắt hơi ươn ướt, nhưng vẫn cười: “Thế thì anh phải ăn hết cả tủ bánh này mới được.”
Anh mỉm cười: “Nếu em làm, anh ăn hết thật.”
Họ bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn.
Anh tan ca muộn, ghé quán lúc sắp đóng cửa, gọi một tách Latte nóng và một phần bánh mới ra lò.
Cô ngồi đối diện, kể chuyện khách hàng, chuyện bột đường, chuyện chiếc lò nướng hay dở chứng.
Anh nghe, không chen lời, chỉ im lặng nhìn cô cười.
Có hôm anh đến muộn, quán đã đóng đèn, nhưng cô vẫn chờ.
“Anh bận à?”
“Có ca gấp.”
“Vậy sao còn đến?”
“Vì anh hứa sẽ ăn bánh của em mỗi tuần.”
Cô không nói gì, chỉ rót thêm cà phê, đặt trước mặt anh. Mùi hương lan ra, ấm như đêm mùa hạ không mưa.
Một tối, khi anh chuẩn bị về, cô hỏi nhỏ:
“Anh Dịch An, anh còn nhớ cô gái năm xưa dưới ô lam không?”
Anh hơi sững, rồi khẽ gật: “Nhớ.”
“Anh có từng nghĩ... nếu hôm đó em không gặp anh, cuộc đời em sẽ thế nào không?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu và tĩnh như mặt hồ: “Có lẽ vẫn tốt. Em vốn đã là người khiến người khác muốn bảo vệ.”
“Vậy còn anh?”
“Anh thì khác. Nếu không gặp em, chắc anh vẫn nghĩ mưa là thứ đáng ghét nhất.”
Cô bật cười, mà nước mắt lại lăn dài.
Anh vươn tay, lau nhẹ nơi khóe mắt cô.
Giọng anh trầm, ấm: “Giờ anh chỉ thấy, mưa cũng có màu lam.”
Đêm ấy, thành phố lại đổ mưa.
Chiếc ô lam năm nào được mở ra lần nữa, lần này là anh che cho cô.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, họ cùng bước đi — chậm rãi, không vội vàng.
Mưa rơi lách tách, nhưng chẳng ai thấy lạnh.
Năm năm trôi qua, họ lại đứng cạnh nhau, ở cùng một khoảnh khắc.
Không lời hứa, không ràng buộc, chỉ có hai trái tim đang đập cùng nhịp, lặng lẽ tìm về nhau sau những mùa xa cách.
Năm năm không làm ký ức phai màu.
Chỉ khiến nỗi nhớ trở nên chín muồi — vừa đủ để gọi tên, vừa đủ để yêu thêm lần nữa.