nhịp tim quốc tế

Chương 1: Cuộc gặp bất đắc dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng len qua tấm rèm cửa sổ căn hộ nhỏ của Lâm Thiên An, hắt lên mặt bàn bừa bộn với laptop, sổ tay và vài bản vẽ thiết kế chưa hoàn thiện. Cô mở mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi ẩm của thành phố vẫn còn sót lại sau cơn mưa đêm qua. Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng trái tim cô vẫn trĩu nặng với hàng loạt deadline đang chờ ở công ty.

Lâm Thiên An là một cô gái 26 tuổi, xinh xắn, mạnh mẽ, nhưng cá tính độc lập và hơi nóng tính. Cô luôn tin rằng, nếu không dựa vào bản thân, thì chẳng ai có thể giúp mình vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Chính vì thế, dù công việc vất vả, cô vẫn luôn cố gắng tự lập, tự mình chứng minh năng lực.

Hôm nay, cô phải tham dự một buổi hội thảo thiết kế nội thất lớn, nơi mà những nhà thiết kế hàng đầu, cũng như các khách hàng tiềm năng, sẽ tụ hội. Thiên An chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, liếc nhìn bộ vest màu xanh đậm trên người và thầm nhủ: “Hôm nay phải làm thật tốt, không được để sơ hở.”

Vừa bước chân ra khỏi thang máy, cô thấy tầng trệt đã đông nghẹt người. Không khí náo nhiệt với tiếng cười nói, tiếng giày cao gót va vào sàn đá, và cả tiếng điện thoại reo liên tục của các nhân viên tổ chức. Thiên An rẽ vào quầy đăng ký, cầm bảng tên của mình, mắt vô tình lướt qua một người đàn ông cao ráo, đứng cách đó vài bước.

Anh ta ăn mặc đơn giản nhưng sang trọng, áo sơ mi trắng cài nút chỉnh tề, quần âu đen, dáng vẻ điềm tĩnh đến mức khiến mọi người xung quanh phải chú ý. Mái tóc đen nhánh hơi dựng lên một chút ở đỉnh đầu, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sâu lạnh lùng nhưng lại toát lên khí chất không thể phủ nhận.

“Đây là ai vậy nhỉ? Sao cảm giác… không giống người thường?” Thiên An khẽ nhíu mày, tự hỏi, nhưng không thể rời mắt khỏi anh ta.

Vừa lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài tờ giấy từ bàn trưng bày bay lên. Thiên An vội chạy lại, cúi xuống nhặt thì va phải một bàn tay lạnh lùng nhưng chắc chắn, giữ lấy tờ giấy.

“Cẩn thận một chút,” giọng nam trầm ấm, nhưng mang theo một chút khắt khe khiến cô giật mình.

Thiên An ngẩng lên, mắt chạm vào ánh nhìn sắc bén của anh ta, và trong khoảnh khắc, cô cảm thấy hơi… khó chịu. Không hiểu sao, cái cảm giác ấy vừa quen vừa lạ, vừa gây khó chịu vừa kích thích sự tò mò.

“À… cảm ơn,” cô nói, rụt rè rút tay lại. Nhưng anh ta không buông tờ giấy, chỉ nhướng mày nhìn cô, như đang đánh giá.

“Chỉ cần cảm ơn thôi sao? Cẩn thận hơn một chút sẽ tốt hơn,” anh ta nói, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt.

Thiên An không nhịn được, nhíu mày: “Tôi biết cách cầm giấy mà, không cần ai dạy.”

Anh ta nhìn cô một lúc, rồi hơi cười khẽ, ánh mắt vẫn giữ nét lạnh lùng: “Rõ ràng là biết cách, nhưng vẫn làm rơi. Thôi, tôi không can thiệp nữa.”

Câu nói tưởng như kết thúc, nhưng lại như hạt mầm gieo vào lòng Thiên An một cảm giác tò mò khó tả. Ai mà lại vừa… khó chịu, vừa khiến tim mình đập nhanh như thế cơ chứ?

Buổi hội thảo bắt đầu. Thiên An nhanh chóng hòa vào đám đông, mắt vẫn vô thức liếc về phía anh ta – người mà cô chưa kịp biết tên, nhưng đã in sâu trong tâm trí cô.

Trong lúc cô đang trình bày ý tưởng thiết kế của mình cho một nhóm khách hàng, cô bất ngờ nhận thấy ánh mắt của anh ta đang chăm chú nhìn cô. Thiên An lúng túng, hắng giọng: “Xin lỗi, tôi sẽ tiếp tục…!” Nhưng giọng nói dường như vấp phải sự bối rối, và cô cảm nhận được sự xôn xao trong lòng.

Sau khi buổi thảo luận kết thúc, Thiên An vội chạy ra ngoài để hít thở không khí. Chưa kịp thở, cô nghe thấy giọng trầm ấm quen thuộc từ phía sau:

“Bạn… thật sự là người rất đặc biệt.”

Thiên An quay lại, thấy anh ta đứng đó, ánh mắt nhìn cô như muốn đọc thấu tâm can. Cô nhướn mày, vừa muốn hỏi vừa muốn cười khẽ: “Đặc biệt theo nghĩa tốt hay xấu?”

Anh ta hơi mỉm cười, không trả lời trực tiếp, chỉ nhấc cằm ra hiệu: “Đi cùng tôi một chút, tôi muốn nói chuyện riêng.”

Thiên An hít một hơi, cảm giác vừa tò mò vừa cảnh giác: “Tôi… không có thời gian.”

Anh ta vẫn đi sát theo cô, giọng trầm: “Chỉ vài phút thôi. Tin tôi, bạn sẽ không hối hận.”

Dù lòng vẫn cảnh giác, Thiên An cảm thấy một luồng cảm giác khó tả kéo cô bước theo anh ta. Cô tự nhủ: “Chỉ vài phút thôi, không sao đâu…”

Họ đi đến một góc yên tĩnh, ít người qua lại. Anh ta quay sang, ánh mắt nghiêm túc:

“Tôi để ý bạn từ khi bước vào phòng. Bạn có năng lực, sáng tạo, và… không giống bất kỳ ai tôi từng gặp.”

Thiên An hơi giật mình, không biết nên vui hay ngại: “Cảm ơn… nhưng tôi cũng không biết tại sao anh lại quan tâm.”

Anh ta nhướng mày, giọng nói có chút mỉa mai: “Quan tâm? Không, tôi không quan tâm theo cách thông thường. Chỉ là… tôi thấy bạn thú vị. Và thú vị… thường khó bỏ qua.”

Thiên An cảm thấy tim mình loạn nhịp. Cô lắc đầu nhẹ, thở dài: “Anh… thật khó hiểu.”

Anh ta mỉm cười, ánh mắt sâu lắng: “Có lẽ… tôi cũng là người khó hiểu.”

Trong khoảnh khắc ấy, giữa ánh sáng chiều nhẹ, họ đứng im lặng. Cảm giác vừa xa cách, vừa gần gũi. Lời nói ít nhưng âm vang trong lòng Thiên An, khiến cô không thể phủ nhận: trái tim mình đã bị chiếm một cách bí ẩn.

Nhưng rồi, ngay khi cô định mở lời hỏi thêm, tiếng điện thoại của Thiên An reo lên. Cô vội rút ra, ánh mắt lén liếc anh ta, và thấy một nụ cười nhẹ trên môi anh – nụ cười vừa ấm, vừa bí ẩn, khiến cô vừa khó chịu vừa tò mò.

“Người này… thật sự là ai?” Thiên An tự hỏi, trong khi tim vẫn đập loạn nhịp.

Và đó chính là khởi đầu… của một chuỗi những va chạm không ngừng, những hiểu lầm, và cả những tình cảm ngọt ngào xen lẫn căng thẳng, mà Thiên An và người đàn ông ấy sẽ cùng trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×