nhịp tim quốc tế

Chương 2: Oan gia từ cái nhìn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lâm Thiên An thức dậy với tâm trạng lẫn lộn. Cảm giác về người đàn ông bí ẩn ngày hôm qua vẫn ám ảnh cô. Trong lúc pha trà, cô vô thức nhắm mắt, nghĩ đến ánh mắt sâu, lạnh nhưng ẩn chứa sự ấm áp của anh. Cảm giác ấy vừa kích thích, vừa khiến cô khó chịu – một cảm giác kỳ lạ mà cô chưa từng trải qua.

“Chắc là do mình tưởng tượng thôi,” cô thầm nhủ, cố gắng lắc đầu để xua tan suy nghĩ. Nhưng trong thâm tâm, cô biết mình không thể ngó lơ.

Bước chân đến công ty, Thiên An lập tức lao vào đống công việc chất chồng. Cô đang soạn thảo ý tưởng cho một dự án nội thất quan trọng, nơi khách hàng yêu cầu sự sáng tạo nhưng vẫn phải tối ưu chi phí. Vừa cúi xuống bàn, cô nghe thấy tiếng gõ nhẹ ở cửa kính phòng làm việc. Ngẩng lên, cô giật mình.

Người đàn ông xuất hiện ngày hôm qua đứng ngoài cửa kính, áo sơ mi trắng chỉnh tề, dáng điềm tĩnh và ánh mắt sắc bén hướng thẳng vào cô. Tim Thiên An đập loạn nhịp. “Anh… là anh ấy!” cô thầm nghĩ. Hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Không được, phải tập trung vào công việc!” Nhưng cơ thể cô dường như không nghe lời, đôi mắt vẫn dõi theo từng bước chân của anh.

Chưa kịp định thần, anh bấm chuông cửa. “Chào buổi sáng,” giọng trầm, chắc nịch. “Tôi là Vương Khải, đến để thảo luận về dự án của bạn và công ty chúng tôi.”

Thiên An nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa bực bội: “Anh… đến đây mà không hẹn trước sao? Tôi đang rất bận.”

Vương Khải mỉm cười nhẹ, ánh mắt vẫn giữ nét lạnh lùng: “Tôi hiểu. Nhưng một số vấn đề quan trọng cần bàn trực tiếp, không thể trì hoãn.”

Thiên An thở dài, đành nhún vai: “Vậy… mời anh vào.”

Anh bước vào phòng, từng bước đi như thể chiếm trọn không gian. Sự tự tin, lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn khiến Thiên An vừa muốn tranh cãi, vừa không dám thách thức trực diện.

Vừa ngồi xuống, Vương Khải mở laptop, kéo bản thuyết trình của Thiên An lên màn hình. Anh nghiêm túc: “Ý tưởng của bạn rất tốt, nhưng có vài điểm cần điều chỉnh. Phần tối ưu chi phí chưa hợp lý, và một số vật liệu… chưa bền. Nếu muốn thuyết phục khách hàng, phải chỉnh lại.”

Thiên An nhíu mày, cố giữ giọng điềm tĩnh: “Anh chỉ mới nhìn qua vài slide mà đã nói như thể tôi chưa làm việc cẩn thận. Tôi đã thử nhiều phương án, cân nhắc chi phí và chất lượng rồi.”

Vương Khải hơi nhướng mày, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa thách thức: “Cẩn thận thôi chưa đủ. Kết quả mới quan trọng. Với kinh nghiệm của tôi, bạn có thể làm tốt hơn.”

Máu nóng trong Thiên An dâng lên, giọng nói cũng cao hơn một chút: “Anh nói như thể tôi là người nghiệp dư! Anh có chắc mình hiểu hết không, hay chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá?”

Vương Khải nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu tâm can: “Tôi không đánh giá bề ngoài. Tôi chỉ thấy tiềm năng của bạn, và tôi muốn bạn phát triển hết khả năng.”

Thiên An cảm thấy tim mình loạn nhịp, vừa bực bội vừa khó chịu. Cô nhấn mạnh: “Tiềm năng hay không, tôi tự biết. Không cần anh nhắc.”

Khoảnh khắc im lặng rơi xuống phòng. Hai con người với cá tính mạnh, cả hai đều không chịu nhượng bộ, nhưng lại bị thu hút bởi nhau theo cách khó tả.

Ngay lúc căng thẳng đạt đến đỉnh điểm, điện thoại của Thiên An reo lên. Cô nhìn xuống màn hình, là tin nhắn từ quản lý: “Khách hàng đang đến. Chuẩn bị sẵn ý tưởng nhé.”

Thiên An nhíu mày, nhìn Vương Khải: “Khách hàng sắp đến. Tôi phải chuẩn bị.”

Anh gật đầu, hơi mỉm cười: “Vậy thì chúng ta cùng làm.”

Cảm giác trước đó vẫn còn căng thẳng, nhưng khi hợp tác cùng nhau, Thiên An bắt đầu nhận ra anh thực sự có năng lực. Mỗi ý tưởng cô đưa ra, anh đều góp ý chính xác, nhanh nhạy, giúp cải thiện chi tiết mà cô không ngờ tới.

Tuy nhiên, sự gần gũi đó lại khiến trái tim cô rung lên những nhịp lạ.

Buổi thảo luận kéo dài gần hai tiếng. Thiên An vừa trình bày xong, quay ra thì phát hiện Vương Khải đang nói chuyện với trợ lý, ánh mắt thoáng nhìn cô một lần rồi lẩn đi. Trong lòng cô nổi lên một cảm giác kỳ lạ: “Anh ta… đang cười chê tôi sao? Hay chỉ đơn giản là…” Cô tự hỏi, nhưng không tìm ra câu trả lời.

Đúng lúc đó, một người đồng nghiệp thân thiết đến, thì thầm: “Nghe nói anh Vương Khải trước đây từng hợp tác với nhiều designer, nổi tiếng khó tính và… hay soi mói. Cẩn thận, đừng để bị ảnh hưởng tâm lý nhé.”

Thiên An cau mày, tim vẫn đập nhanh: “Soi mói? Tôi có làm gì sai sao?”

Cảm giác lo lắng xen lẫn tò mò khiến cô vừa muốn tránh mặt anh, vừa không thể rời mắt khỏi bóng dáng ấy.

Dù có chút bực bội, Thiên An nhận ra mình không thể phủ nhận sự chuyên nghiệp của Vương Khải. Cô thầm nhủ: “Có lẽ… nếu muốn thành công, phải học cách hợp tác cùng anh ta.”

Trong hai ngày tiếp theo, họ buộc phải làm việc cùng nhau để chuẩn bị bản thuyết trình cuối cùng cho khách hàng. Mỗi lần va chạm đều kéo theo tranh cãi nhỏ, nhưng cũng đồng thời tạo ra cơ hội để hiểu rõ nhau hơn.

Thiên An dần nhận ra Vương Khải không chỉ là người lạnh lùng, mà còn tinh tế và quan tâm đến chi tiết. Ngược lại, anh cũng bắt đầu để ý cách cô xử lý tình huống, sự quyết đoán, và cả tinh thần độc lập.

Một buổi chiều, khi hai người đang kiểm tra bản vẽ trong phòng họp, bỗng nhiên máy chiếu gặp trục trặc. Thiên An phải cúi xuống để điều chỉnh dây nối, và vô tình va phải người anh đang đứng gần.

“Cẩn thận một chút,” giọng anh trầm, nhưng lần này không còn sắc bén, mà có chút lo lắng.

Thiên An đỏ mặt, rụt tay lại: “Xin lỗi… tôi không cố ý.”

Vương Khải nhướng mày, hơi mỉm cười: “Không sao. Chỉ là… hơi bất ngờ thôi.”

Khoảnh khắc ấy, không gian như ngưng lại. Cả hai đều cảm nhận được sự rung động nhẹ, một cảm giác khó tả nhưng rõ ràng.

Ngày kết thúc, Thiên An trở về căn hộ, ngồi trên sofa, tay vẫn cầm bản thuyết trình đã hoàn chỉnh. Cô thở dài, vừa mệt vừa căng thẳng, nhưng một cảm giác khác lạ trỗi dậy trong lòng: “Anh ấy… thật sự khiến mình bối rối.”

Cô cười khẽ, vừa tự nhủ vừa hồi tưởng ánh mắt và nụ cười bí ẩn của Vương Khải. Không hiểu sao, cảm giác ấy vừa dễ chịu, vừa khiến cô lo lắng.

Một ngày mới đã mở ra, với những xung đột, hiểu lầm, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào ban đầu – tất cả chỉ mới là khởi đầu cho mối quan hệ đầy sóng gió, nhưng cũng đầy lôi cuốn giữa Lâm Thiên An và Vương Khải.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×