Ngày hôm sau, Lâm Thiên An thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Hình ảnh Vương Khải và Trần Hân vẫn hiện rõ trong tâm trí cô. Cô tự nhủ rằng hôm nay sẽ là một ngày dài, bởi dự án sắp tới cần phải thảo luận trực tiếp với cả ba người, và áp lực càng lớn hơn.
Khi bước vào công ty, Thiên An thấy Trần Hân đã đến từ sớm. Anh đứng cạnh bàn làm việc của khách hàng, ánh mắt sắc bén nhìn vào từng chi tiết trên bản vẽ. Thiên An hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng tươi cười: “Chào anh Trần.”
Trần Hân gật đầu nhẹ: “Chào cô Thiên An. Hôm nay sẽ là ngày quan trọng, hy vọng chúng ta làm việc hiệu quả.” Giọng nói anh vừa trang trọng vừa thân thiện, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn chứa sự nghiêm nghị khiến Thiên An cảm thấy áp lực.
Ngay lúc cô định ngồi vào bàn, Vương Khải xuất hiện từ phòng họp, ánh mắt hướng về cô, trầm mặc nhưng đầy chú ý. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, trái tim Thiên An như nhảy loạn nhịp. Cô cố nhịn, hít một hơi sâu, nhưng không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của anh khiến cô vừa căng thẳng vừa phấn khích.
Buổi họp bắt đầu. Trần Hân thẳng thắn chỉ ra một số lỗi nhỏ trong bản vẽ, nhấn mạnh rằng nếu không chỉnh sửa, khách hàng sẽ khó chấp nhận. Thiên An cảm thấy bực bội nhưng phải bình tĩnh: “Tôi sẽ chỉnh sửa ngay.”
Vương Khải không can thiệp, chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy tin tưởng. Điều đó khiến Thiên An vừa yên tâm vừa cảm thấy áp lực, bởi cô không muốn phụ lòng anh. Sự kết hợp giữa căng thẳng và niềm tin của Vương Khải tạo nên một trạng thái vừa khó chịu vừa kích thích trong lòng cô.
Trong lúc họ cùng nhau thảo luận, Trần Hân bỗng đề cập đến một ý tưởng mà Thiên An và Vương Khải chưa từng nghĩ tới. Cô nhìn Trần Hân, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa bực bội: “Anh nghĩ ý tưởng này hợp lý sao? Tôi không chắc khách hàng sẽ đồng ý.”
Trần Hân mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng: “Hãy thử xem. Tôi tin rằng sẽ tạo được điểm nhấn cho dự án.”
Vương Khải nghiêng đầu nhìn Thiên An, ánh mắt dịu hơn hẳn: “Thử đi. Tôi cũng muốn nghe phản ứng của khách hàng.”
Cảm giác anh tin tưởng mình khiến Thiên An đỏ mặt, nhưng đồng thời cũng tràn đầy quyết tâm. Cô gật đầu, bắt tay chỉnh sửa bản vẽ.
Trong quá trình làm việc, những tình huống va chạm nhỏ xảy ra liên tục. Một lần, khi Thiên An vô tình để bản vẽ bị xê dịch, Vương Khải nhanh chóng cúi xuống nhặt, ánh mắt dịu dàng: “Cẩn thận một chút.”
Thiên An đỏ mặt, giật mình: “Cảm ơn… tôi… tôi biết rồi.”
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trái tim cô loạn nhịp. Cô tự nhủ: “Anh ấy luôn quan tâm tôi theo cách riêng… nhưng tôi lại cứ ngượng ngùng mỗi lần như vậy.”
Trần Hân quan sát cả hai, ánh mắt thoáng nghi vấn nhưng không nói gì. Thiên An cảm nhận được sự tinh tế của anh, đồng thời lo lắng rằng một hiểu lầm có thể xảy ra. Cô biết rằng Trần Hân vừa là thử thách chuyên môn, vừa là chất xúc tác khiến mối quan hệ giữa cô và Vương Khải trở nên phức tạp hơn.
Buổi chiều, khi chuẩn bị bản trình chiếu thử lần cuối, Thiên An và Vương Khải phải ngồi sát bên nhau để chỉnh sửa chi tiết. Mỗi lần bàn tay vô tình chạm nhau, cô đều cảm thấy tim mình rung lên. Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, gần gũi, nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng khiến cô vừa muốn gần, vừa muốn tránh.
Trong lúc căng thẳng, Trần Hân bất ngờ lên tiếng: “Cô Thiên An, phần phối màu này có thể tạo cảm giác không hài hòa với tổng thể. Tôi đề xuất chỉnh sửa một chút.”
Thiên An đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa bực bội dâng lên. Cô hít một hơi thật sâu: “Tôi sẽ xem lại.”
Vương Khải nhìn cô, ánh mắt đầy tin tưởng: “Tôi biết cô có thể xử lý.”
Sự ủng hộ ấy khiến cô cảm thấy ấm lòng. Thiên An bắt đầu nhận ra rằng, mặc dù Vương Khải ít nói, nhưng anh luôn âm thầm quan tâm và hỗ trợ cô.
Sau khi bản trình chiếu hoàn tất, Trần Hân gật đầu hài lòng: “Tốt. Cả hai đã phối hợp hiệu quả, dự án chắc chắn sẽ thành công.”
Thiên An thở phào, nhưng nhìn sang Vương Khải, thấy anh mỉm cười hiếm hoi. Cô không biết vì sao, nhưng ánh mắt ấy khiến cô vừa bối rối vừa ấm áp.
Khi ra về, Vương Khải đi cạnh cô, giọng trầm nhưng ấm: “Ngày mai sẽ còn thử thách lớn hơn. Hãy nghỉ ngơi hôm nay.”
Thiên An chỉ biết gật đầu, tim vẫn loạn nhịp. “Anh ấy… thật sự khiến tôi bối rối. Nhưng tôi lại muốn gần anh ấy hơn…”
Buổi tối, trở về căn hộ, cô ngồi trên sofa, tay vẫn cầm bản vẽ. Cô nhớ lại từng ánh mắt, từng hành động của Vương Khải và Trần Hân. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cô, ánh mắt lấp lánh: “Ngày mai sẽ ra sao đây… tôi vừa sợ vừa háo hức.”
Ngày hôm nay, người thứ ba xuất hiện không chỉ tạo ra những hiểu lầm nhỏ, mà còn khiến Thiên An nhận ra rõ ràng tình cảm dần hình thành trong lòng cô đối với Vương Khải. Những va chạm, thử thách, và sự hợp tác trong dự án đã đan xen, đưa mối quan hệ của họ đi từ đối lập sang một dạng cảm xúc vừa căng thẳng vừa hấp dẫn.
Khi cô chuẩn bị đi ngủ, ánh mắt vẫn lướt qua điện thoại, hình ảnh Vương Khải và Trần Hân trong buổi họp hôm nay hiện lên rõ ràng. Thiên An tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều chuyện xảy ra… nhưng tôi muốn ở bên anh ấy.”
Đêm đó, cô chìm vào giấc ngủ với trái tim vừa hồi hộp vừa háo hức, nhận ra rằng những rung động và hiểu lầm vừa xảy ra chính là bước khởi đầu cho một câu chuyện tình cảm đầy thử thách nhưng cũng ngọt ngào, giữa Lâm Thiên An và Vương Khải.