Sáng sớm, Lâm Thiên An thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Dự án quan trọng mà cô và Vương Khải hợp tác đang đi vào giai đoạn cuối, nhưng hôm nay, có một nhân vật mới sẽ xuất hiện – người mà Thiên An nghe đồng nghiệp nhắc đến với sự dè chừng: Trần Hân, một designer nổi tiếng, từng hợp tác nhiều dự án lớn và có tiếng là khó tính, đặc biệt hay “soi mói” những người mới.
Thiên An tự nhủ: “Phải thật bình tĩnh… đừng để bị ảnh hưởng bởi anh ta.” Nhưng lòng cô vẫn có chút hồi hộp.
Khi bước vào công ty, cô nhìn thấy Trần Hân đã đứng sẵn tại bàn tiếp khách, phong thái tự tin, nụ cười vừa thân thiện vừa mang theo một chút uy quyền. Anh ta cao ráo, khuôn mặt góc cạnh và ánh mắt sắc bén, khiến ai cũng phải chú ý. Khi ánh mắt anh ta chạm vào Thiên An, cô cảm thấy một luồng căng thẳng nhẹ chạy dọc sống lưng.
Chưa kịp định thần, Vương Khải xuất hiện, đứng cạnh cô, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Trần Hân. Cảm giác vừa bảo vệ vừa cảnh giác khiến Thiên An không khỏi chú ý. “Sao anh lại có vẻ căng thẳng khi nhìn anh ta?” cô tự hỏi.
Buổi họp bắt đầu, và ngay lập tức, Trần Hân đưa ra những ý kiến sắc sảo. Anh ta thẳng thắn chỉ ra vài chi tiết mà Thiên An và Vương Khải chưa hoàn thiện, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa khéo léo khiến mọi người trong phòng nín thở nghe.
Thiên An cảm thấy hơi bực mình, vừa muốn phản bác, vừa phải giữ bình tĩnh. Cô nhìn Vương Khải, mong anh sẽ lên tiếng bảo vệ mình, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nhướng mày: “Hãy lắng nghe, đây là cơ hội để cải thiện.”
Cảm giác vừa an toàn vừa bất ngờ khiến Thiên An không khỏi đỏ mặt. “Anh ấy… thật sự không bênh tôi sao? Hay chỉ muốn tôi tự đứng vững?” cô tự hỏi, vừa bực vừa cảm kích.
Trong lúc thảo luận, Trần Hân bất ngờ nhìn Thiên An với ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa khen ngợi: “Cô có nhiều ý tưởng sáng tạo, nhưng cách trình bày còn thiếu thuyết phục. Nếu muốn khách hàng tin tưởng, cô cần chuẩn bị kỹ hơn.”
Thiên An cắn môi, không biết nên đáp lại thế nào. Cô quay sang Vương Khải, ánh mắt cầu cứu. Anh chỉ nhướng mày, không nói gì, nhưng một cảm giác an toàn lặng lẽ lan tỏa: anh tin cô có thể xử lý.
Buổi chiều, Thiên An và Vương Khải phải làm việc cùng Trần Hân để hoàn thiện dự án. Trong quá trình đó, nhiều ý kiến trái ngược nảy sinh. Thiên An cảm thấy mệt mỏi, áp lực tăng dần. Cô nhận ra rằng Trần Hân không chỉ là thử thách về chuyên môn, mà còn là một “người thứ ba” vô hình, khiến cô phải chứng minh năng lực liên tục.
Vương Khải đứng bên, không can thiệp trực tiếp, nhưng đôi khi ánh mắt anh lướt qua, vừa quan sát vừa đánh giá. Mỗi khi nhìn anh, Thiên An cảm thấy tim mình rung lên, vừa muốn phản kháng, vừa muốn dựa vào anh.
Một tình huống căng thẳng xảy ra khi Trần Hân thẳng thắn chỉ ra một lỗi lớn trong bản vẽ mà Thiên An không nhận ra: “Cô Thiên An, phần kết cấu này có thể gây ra rủi ro. Nếu khách hàng phát hiện, họ sẽ nghi ngờ khả năng của cô.”
Thiên An đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa giận dữ dâng lên. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh: “Tôi đã kiểm tra kỹ. Chỉ là cách trình bày chưa rõ ràng thôi. Tôi sẽ chỉnh lại.”
Vương Khải nhìn cô, ánh mắt đầy sự tin tưởng: “Làm đi. Tôi biết cô có thể.”
Sự ủng hộ nhỏ bé ấy khiến Thiên An cảm thấy ấm lòng. Cô gật đầu, tập trung chỉnh sửa bản vẽ, trong khi Trần Hân vẫn quan sát, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự tôn trọng.
Trong lúc làm việc, Thiên An vô tình để rơi một tờ giấy quan trọng. Vương Khải lập tức cúi xuống nhặt, đưa cho cô với ánh mắt dịu dàng: “Cẩn thận hơn một chút.”
Cô nhận tờ giấy, đỏ mặt: “Cảm ơn…”
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trái tim Thiên An loạn nhịp. Cô nhận ra rằng, dù Vương Khải ít nói, anh luôn âm thầm quan tâm, bảo vệ cô theo cách riêng.
Buổi tối, sau khi dự án hoàn thiện, họ đứng cùng nhau trước màn hình trình chiếu thử. Trần Hân gật đầu hài lòng: “Tốt. Cả hai cô chú ý đến chi tiết nhỏ, khiến dự án hoàn thiện hơn nhiều.”
Thiên An thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn sang Vương Khải, thấy anh mỉm cười hiếm hoi. Cô không biết vì sao, nhưng ánh mắt ấy khiến cô ấm lòng và bối rối cùng lúc.
Khi ra về, Vương Khải đi cạnh cô, giọng trầm nhưng ấm: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách. Hãy nghỉ ngơi hôm nay.”
Thiên An chỉ biết gật đầu, tim vẫn loạn nhịp: “Anh ấy… thật sự khiến tôi bối rối. Nhưng tôi lại muốn gần anh ấy hơn…”
Trở về căn hộ, cô ngồi trên sofa, nhớ lại ánh mắt Trần Hân và Vương Khải, sự căng thẳng xen lẫn những khoảnh khắc dịu dàng. Một nụ cười khẽ hiện lên trên môi cô, ánh mắt lấp lánh: “Ngày mai sẽ ra sao đây… tôi vừa sợ vừa háo hức.”
Ngày hôm nay, người thứ ba xuất hiện không chỉ tạo ra những hiểu lầm nhỏ, mà còn khiến Thiên An nhận ra rõ ràng tình cảm dần hình thành trong lòng cô đối với Vương Khải. Những va chạm, thử thách, và sự hợp tác trong dự án đã đan xen, đưa mối quan hệ của họ đi từ đối lập sang một dạng cảm xúc vừa căng thẳng vừa hấp dẫn.
Và chính những trải nghiệm này sẽ là bước ngoặt, mở ra một chuỗi tình huống đầy bất ngờ, đầy cảm xúc, mà Thiên An và Vương Khải sẽ phải đối mặt trong những ngày sắp tới.