Hữu Tuệ không những là xã hội đen mà cô còn là bang chủ của một băng nhóm khét tiếng, thân phận của cô...thật sự khiến hắn cảm thấy khinh thường.
- Vương Hữu Tuệ, không ngờ một cô gái như cô lại là người kế nhiệm của The Hell, vậy mẹ của cô chắc hẳn là La Thanh Thanh nhỉ? - hắn thay đổi cách nói chuyện của mình đối với Hữu Tuệ, trong lời nói của hắn có chút gì có chua ngoa, chế giễu và sự thù hận.
Chính Hữu Tuệ cũng không ngờ rằng thái độ của hắn sau khi biết được thân phận của cô và một điều mà cô cũng không ngờ đến là hắn ta cũng biết mẹ của cô là ai.
- Lý Mặc Khanh, cậu cũng biết nhiều thật đấy!
Hắn đương nhiên là biết La Thanh Thanh rồi, vì bao nhiêu năm qua hắn cố gắng tìm ra tung tích của kẻ đã giết mẹ của mình, trong lúc điều tra thì hắn vô tình biết được cái tên La Thanh Thanh là bang chủ của The Hell, sau khi nghe Hữu Tuệ nói rằng cô sẽ là người kế nhiệm thì hắn có thể đoán ra được giữa La Thanh Thanh và Hữu Tuệ chắc hẳn là mối quan hệ mật thiết cho nên chức vị bang chủ The Hell mới giao lại cho cô. Bây giờ hắn đã biết được thân phận của cô, vậy hắn sẽ tiếp tục thích cô hay từ ngày hôm nay hắn sẽ xem cô như kẻ thù của mình? Nhưng Lý Mặc Khanh nên lý trí một chút, bởi vì cái chết của mẹ hắn không hề liên quan đến Hữu Tuệ. Tuy rằng cô cũng là xã hội đen nhưng cô chưa từng giết người, vai trò của Hữu Tuệ và mẹ của cô chỉ là đại diện cho công lý trừng trị kẻ ác, không lý do nào mà hắn lại có thể nghĩ rằng Hữu Tuệ cũng giống như những người đã giết mẹ của hắn. Nếu Lý Mặc Khanh xem nó như kẻ thù vậy thì hắn không xứng đáng với Hữu Tuệ.
- Bây giờ cậu đã biết thân thế thật sự của tôi rồi, vậy cậu còn thích tôi hay không?
Hắn ta đã biết thân phận của nó, cách nhìn của hắn cũng đã thay đổi, Hữu Tuệ phải vui mừng vì từ nay về sau hắn sẽ không còn đi theo quấy rầy cô nữa nhưng...cô có thật sự vui mừng về điều đó hay không? Trái tim của cô đã nhói lên khi bắt gặp nụ cười khinh thường của hắn, dường như cô cảm thấy bị tổn thương nhưng cô không biết đó chính là nỗi đau đớn khi bị người mình thích có thái độ như vậy. Hữu Tuệ, cô đã thích hắn ta?
Lý Mặc Khanh từ từ bước đến gần cô, hắn đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, bỗng dưng hắn bắt gặp một ánh mắt của ai nắp sau cánh cửa sân thượng, ánh mắt đó khiến hắn phải tái xanh mặt, tay cũng bắt đầu run rẩy. Ngay sau đó hắn lấy lại bình tĩnh rồi hắn lại dùng nụ cười khinh thường với cô lần nữa rồi hất mạnh cằm của cô ra một cách mạnh bạo.
- Một cô gái có bàn tay vấy máu như cô thì tôi có thể thích được hay sao? Vương Hữu Tuệ, tôi kinh tởm cô.
Mỗi câu mỗi chữ mà hắn nói ra đã làm cô tổn thương rất nhiều, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác trái tim mình đau nhói vì một người con trai xa lạ. Mặt của Hữu Tuệ bắt đầu tối sầm rồi nhìn hắn cười đau khổ:
- Đúng rồi, tốt nhất là cậu hãy kinh tởm tôi đi, tôi không bận tâm đâu vì đối với tôi...cậu chỉ là một hạt cát nhỏ trên sa mạc - cô quay đi trong sự đau khổ vì những lời nói nhục mạ của hắn.
Hữu Tuệ quay lưng rời đi một cách dứt khoát, cô đang tức giận nhưng tức giận vì điều gì? chẳng lẽ là vì những lời xúc phạm xuất phát từ miệng của hắn. Cô bị tổn thương vì người mình thích lại có thái độ kinh tởm mình đến thế. Sau khi Hữu Tuệ rời khỏi không được bao lâu thì người nấp sau cánh cửa lúc nãy bắt đầu lộ diện. “Người đó” có dáng vẻ đẹp trai, cao ráo, ánh mắt sắt lạnh của “người đó” chính là nguyên nhân khiến hắn phải run sợ.
- Cậu làm rất tốt. Nếu như ban đầu cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi thì ba của cậu cũng sẽ không bị liên lụy như vậy.
- Tôi đã làm theo những gì anh yêu cầu rồi, bao giờ thì anh mới chịu thả ba tôi ra đây?
“Người đó” tiến lại gần đặt tay lên vai hắn cười và nói:
- Rời khỏi ngôi trường này thì tôi sẽ thả ba cậu ra ngoài.
- Anh… - “người đó” đang được nước lấn tới, hắn hoàn toàn bị người đó điều khiển như một con rối không thể nào chống cự được. Rốt cuộc thì giữa “người đó” và nó có quan hệ ra sao hay là có mối thù nào mà “người đó” lại tìm đủ mọi cách để hắn phải từ bỏ tình cảm của mình và rời xa Hữu Tuệ.
- Nếu như ngày mai cậu chuyển đi thì cậu sẽ được gặp lại ba của mình nhưng nếu không thì tôi không đảm bảo tính mạng của ông ta đâu - “người đó” để lại cho hắn một lời đe dọa vô cùng nghiêm túc.
Hữu Tuệ quay trở về lớp với thái độ vô cùng tức giận, ai nấy nhìn thấy Hữu Tuệ mang đầy sát khí trên người thì đều lập tức tránh xa, vì không ai muốn làm cái bao cát để cho nó trút giận đâu nhưng người bạn thân nhất đã không xa lánh Hữu Tuệ, Lâm Nhi lo lắng ngồi xuống bên cạnh cô và hỏi một cách nhẹ nhàng.
- Tuệ Tuệ, đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?
- …. - im lặng
Ngay cả Lâm Nhi hỏi mà cô cũng không muốn trả lời, Lâm Nhi quay sang nhìn Duy Minh lắc đầu bó tay. Lúc này sự xuất hiện của Hoàng Phi đã làm không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, anh mang đến cho cô một cây kem chocolate, hương vị mà cô thích nhất và đây cũng chính là một trong những cách mà Hoàng Phi thường dỗ dành cô sau những lần làm chuyện gì đó có lỗi với Hữu Tuệ.
- Về nhà thôi! - Hoàng Phi nở nụ cười nhìn cô.
Hữu Tuệ nhìn cây kem trên tay Hoàng Phi rồi ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt rơm rớm nước mắt, nhưng cô không khóc vì nếu cô khóc thì cô sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, Hữu Tuệ nhận lấy cây kem rồi đưa tay cho Hoàng Phi, anh nắm chặt tay em gái của mình rồi cả hai cùng nhau về nhà.
Sau khi Hữu Tuệ và Hoàng Phi rời khỏi thì những lời bàn tán lùm xùm nổi lên:
- Hai người họ có mối quan hệ đó từ lúc vào vậy chứ?
- Bọn họ hẹn hò rồi sao?
- Không thể được, anh Hoàng Phi là của tao kia mà.
- Con nhỏ đó….sao nó dám chứ hả?
- Bọn mình nhất định phải xử lý nó mới được.
Những lời nói không được lọt tay đã bị Lâm Nhi và Duy Minh nghe thấy. Ngay lập tức Lâm Nhi đứng ra trừng trị những đứa đang nói xấu sau lưng của bạn thân mình.
- Các người...muốn xử lý ai? - Lâm Nhi tặng cho mỗi đứa một cái tát để cảnh cáo vì dám mở miệng ra nói những lời dơ bẩn.
Lâm Nhi, cô…
- Tôi thì sao? Đây chỉ là hành động cảnh cáo nhẹ của tôi, nếu như còn có lần sau thì tôi đảm bảo một điều là...các cô không còn có cơ hội để nói nữa đâu.
Duy Minh nhìn Lâm Nhi tỏ vẻ e dè run sợ vì mỗi lần có ai đó chọc giận Lâm Nhi thì thế nào Duy Minh cũng sẽ là người nhận lấy hậu quả sau cùng, nhưng hôm nay hình như Lâm Nhi không rảnh để “chăm sóc” cậu rồi vì Lâm Nhi đang bận tâm suy nghĩ về nó. Cô là bạn thân nhất của nó, nếu như nó đang có chuyện buồn thì nhất định sẽ nói với cô, nhưng hôm nay lại không nói gì với cô, ngược lại còn ngoan ngoãn theo Hoàng Phi cùng nhau tan trường. Dường như nó đang muốn giấu chuyện buồn của mình và để bản thân chịu đựng nỗi đau đó một mình.
Tối hôm đó chủ tịch Lý quay về với bộ dạng đầy thương tích, hắn vô cùng tức giận vì “người đó” dám ngược đãi ba của hắn ra nông nỗi thế này, nhưng cơn giận ấy hắn không muốn bộc lộ ra bên ngoài, hắn không muốn ba của mình lo lắng, ông ấy đã vì hắn mà bị liên lụy như thế này, hắn nhìn ông với ánh mắt đau xót, những vết thương trên người ông đều do hắn mà ra.
- Mặc Khanh - ông Lý nhìn thẳng vào mắt con trai mình với vẻ mặt đầy nghiêm nghị - Ta lấy danh nghĩa là ba của con để ngăn cấm con và cô gái đó. Con tuyệt đối không được có bất kỳ mối quan hệ gì với cô ta. Bọn họ không phải hạng người tầm thường, ba không muốn con gặp nguy hiểm.
- Con…
Bây giờ hắn phải lựa chọn như thế nào đây? Giữa ba và người con gái hắn yêu thì hắn phải chọn lựa ai đây? Hắn không thể từ bỏ ba của mình để theo đuổi tình yêu mà hắn không thể chắc chắn sẽ có hồi kết tốt đẹp, nhưng nếu như hắn từ bỏ tình yêu của mình dành cho nó, thì hắn sẽ có lỗi với bản thân mình.
“Vương Hữu Tuệ, tôi xin lỗi em, thế giới của hai chúng ta không giống nhau, sự khác biệt của chúng ta quá lớn và tôi vẫn chưa thể tìm ra sự tương đồng của cả hai. Tôi sẽ chọn cách rời khỏi vì tôi không đủ can đảm đứng nhìn người thân của mình rơi vào nguy hiểm và bản thân tôi không thể làm được gì. Tôi xin lỗi!” hắn nghĩ.
- Con...sẽ không bao giờ có mối quan hệ gì với cô ấy.