Nhóc con! Gọi tôi là anh

Chương 45: Nụ hôn sau cánh gà (b)


trước sau

- Là bà?????

- Ơ... ừ!!

Đấy!! Thấy chưa, cô đã nói sớm muộn chuyện này cũng xảy ra mà... Chỉ là cô chưa tưởng tượng được tới cái mức Dương Khánh Nam hét vào mặt cô thôi...

Anh chán nản xoa trán nhìn trời. Ôi chúa ơi!! Không thể nào định mệnh lại trớ trêu như thế chứ. Trái Đất quả thật rất tròn - phải nói chính xác hơn là vô cùng tròn trịa...

- Hô hô!! Thật thú vị!! Cả hai quen nhau à??

- Vâng ạ!! - Lăng Từ Nhật chả lời chán nản,chả bù Lương Tiêu vỗ tay một cái "bốp" đầy vui sướng...

- ... Vậy thì càng tuyệt chứ sao?? Phối hợp càng ăn ý...

Cái đ*ch thì có!! Lương Tiêu tỷ tỷ, chị quả thật rất biết cách bắn nắt niềm hy vọng của người khác. Giờ thì sao đây?? Chưa tới mười phút nữa là họ đã phải lên sân khấu rồi. Chưa nói đến Dương Khánh Nam, từ nhỏ đến giờ liệu anh có bao giờ xem qua "Bạch Tuyết và Bảy chú lùn đâu chứ"?? Thánh hay sao mà lướt qua một lần là nhớ??...

- Nè!! Hỏi thiệt chứ chắc ăn không đó??

- Hên xui!! - Dương Khánh Nam xoa cằm, chính anh cũng khoog ngờ rằng cái tình huống biến tấu này sẽ xảy ra. Bạch Tuyết ư??

- Ôi dào!! Đừng làm mọi thứ quá quan trọng lên chứ!! - Lương Tiêu chẹp miệng... - Vai hoàng tử cũng chả có gì khó khăn lắm đâu!!

- Phải phải!! Cũng không có quá nhiều lời thoại mà ha?! - bên cạnh, Lăng Từ Nhật gật đầu phụ họa. Biết sao được, không thành công thì chắc đầu cô bay xa với Lương Tiêu tỷ tỷ quá... =.=

Anh khẽ thở dài. Biết lo như vậy thì ngay từ đầu đừng có lôi người ta vào cái vở kịch vở vẩn này chứ. Tổ hại nước hại dân hại đời hại cháu...

- Được rồi!! Mau lên đi kìa!!

Lương Tiêu khẽ huých vai, đẩy Lăng Từ Nhật ra phía sau cánh gà. Cô nuốt ực một cái, căng thẳng quá!!...

...

.

.

.

...

Ngày xửa ngày xưa, có một cô công chúa nhỏ sống với bà mẹ kế vô cùng độc ác...

Lăng Từ Nhật bước ra và cầm trên tay một cái xô lau nhà, ra ngoài và cọ rửa... Ặc!! Công chúa gì mà giống osin ghê gớm luôn chứ. Lăng Từ Nhật thầm mếu, khẽ liếc mắt vào bên trong cánh gà và thấy được ánh mắt của Dương Khánh Nam đang chăm chú nhìn cô. Tim cô khẽ giật nãy, mặt nóng dần lên, tự nhủ ánh mắt mình nhìn xuống cái thau...

...

Thợ săn ngồi bệch xuống tảng đá bên cạnh, ôm đầu và nói một cách ân hận với Bạch Tuyết...

Lăng Từ Nhật kéo chiếc váy lên một chút và để lộ mắt cá chân, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi và từ từ lùi lại, đang định chạy đi... Haha!! Ai nói cô không có tố chất làm diễn viên chứ??...

... Và rồi cô run người, xoay đầu và te hé mắt nhìn lại. Rồi hai đôi mắt lại chạm nhau. Lăng Từ Nhật giật thót, làm sao mà anh cứ nhìn cô??...

...

Anh cứ nhìn cô mãi...

... Bạch Tuyết bắt đầu cọ rửa căn nhà của các chú lùn...

Nhìn cô...

... Bạch Tuyết nằm ngủ trên ba cái giường nhỏ...

Nhìn...

... Bà lão đưa cho Bạch Tuyết một sợi dây bạc...

...cô...

...

.

Làm cái giống gì mà anh cứ nhìn cô suốt trong cứ như đang nhìn một vật thể lạ vậy????!!!!!!!.... Và điều đó làm cô bắt đầu từ sự xấu hổ ngại ngùng và chuyển sang khó chịu... Thử hỏi có một người khác giới nhìn chằm chằm vào bạn như đang soi mói ra điểm yếu của bạn thì bạn có khó chịu không?? Lôi ngay dép loại lớn phang thẳng vào mặt hắn ấy chứ chả chơi... =.=

...

Và rồi cũng đã đến hồi kết...

Bạch Tuyết nằm trên chiếc quan tài thủy tinh trong suốt và say ngủ như một thiên thần. Mọi vật đều chìm trong sầu não như tiếc thương cho cô gái bé nhỏ...

Dương Khánh Nam đến gần, khẽ vén chiếc quan tài lên và nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyết - và "Bạch Tuyết" dường như đang nghe thấy tiếng tim mình đập thùm thụp trong lồng ngực... Cả sự im lặng của toàn bộ khán giả làm cho cô cảm thấy bản thân như muốn chết ngạt...

Dương Khánh Nam từ từ cúi đầu xuống...

Ôi chúa ơi!!! Lăng Từ Nhật dám chắc là giờ đây gương mặt nó đang rất đỏ...

... Cúi xuống...

... Cúi xuống...

.

.

Và rồi cô nghe được một tiếng la vỡ chợ đầy thích của cả hội trường cùng tiếng trái tim cô nặng trĩu... Lăng Từ Nhật ngồi dậy, lấy lai gương mặt bình tĩnh và lạ thường nhất sau mọi chuyện để diễn nốt vở kịch này...

... Gì chứ??...

...

.

Anh vốn không hề hôn cô...

.

Anh chỉ hôn vào giữa cằm và môi cô, đương nhiên, đó chỉ là để che mắt mọi người, nhưng sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy??...

...

.

.

.

...

Cả hai bước vào cánh gà cùng ánh mắt và sự thích thú của mọi người. Hờ!! Công nhận anh cũng thực giỏi, che mắt được tất cả mọi người. Nghĩ vậy, Lăng Từ Nhật khẽ thở dài - và điều đó dường như được thu vào ánh mắt của Dương Khánh Nam...

...

- Được rồi!! Mọi người vất vả cả rồi!! Nghĩ ngơi và tận hưởng lễ hội nhé!!

Lương Tiêu vui vẻ và vỗ tay bồm bộp cho mọi người giải tán. Lăng Từ Nhật cũng nối gót đi theo Lương Tiêu vào phòng thay đồ...

Phút chốc, một lực kéo nhẹ tay cô, và dường như cả người sắp đổ sập ra phía sau. Và Lăng Từ Nhật cô thề, một giây sau đó là cái gì đó vô cùng mềm mại và ấm áp lướt qua làn môi cô. Lăng Từ Nhật như muốn chết sững...

Dương Khánh Nam cười khì bỏ tay cô ra. Tiến về phía trước với hai chữ ranh ma in hẳn trên mặt, nói hoa bướm trêu cô...

- Phần thưởng cho sự mong đợi của bà đó!!...

.

.

Và sau hai giây sau khi thấm não lời nói của Dương Khánh Nam, cô đỏ mặt lắp bắp và hét toáng lên, ầm ĩ cả một góc cánh gà...

- Tôi không có mong đợi nó, đồ ngốc!!!!!!!!!!!!

...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!