Lăng Từ Nhật cùng Lăng Nhã Linh bước về nhà, trong trạng thái đầy ủ dột và mệt mỏi. Lăng Từ Nhật xoay sang nhìn Lăng Nhã Linh, rồi tự tay đưa lên mặt mình sờ sờ vài cái. Tệ thật!! Mắt dường như đã sưng hết cả lên...
- Chị...!!
Lăng Nhã Linh bỗng đứng lại, lắp bắp bờ môi khó xử. Như nhận thấy cô em gái định nói gì, lập tức cô liền nhanh chóng cướp lời...
- Tốt nhất chuyện này đừng nói ai biết!! Em nên nói chuyện với cha mẹ thì hơn!!
Lăng Nhã Linh lập tức cứng người. Những lời như vậy, ý là sao chứ?? Nói chuyện?? Nói chuyện về cái gì chứ?? Phút chốc, ánh mắt Lăng Nhã Linh thoáng qua tia giận dữ trông thấy...
- Em không muốn!! Em không muốn!! Nói cái gì chứ?? Nói chuyện ba mẹ chuẩn bị lo hậu sự cho chị sao?? Hay là còn có gì khác nữa???
Lăng Nhã Linh ngay giữa đường lập tức liền gào lên đầy phẫn nộ, tiếp tục liền thấy sóng mũi mình cay cay... Lăng Từ Nhật hít sâu, cười nhàn nhạt nhìn...
- Em cũng đã nghe bác sĩ Cao nói, bệnh tình của chị đang chuyển biến xấu. Có thể... - giọng Lăng Từ Nhật ngắt quãng - Có thể còn chưa đến hai tháng...
- Chị im đi!! Chị im đi!! Em không muốn nghe!! Em không muốn nghe!!
Lăng Nhã Linh gào lên đầy ủy khuất, bước chân tựa hồ cũng mang đầy tức giận, vùng vẫy chạy vào nhà. Cô đứng đó, cổ họng cũng bắt đầu dâng lên một cỗ chua xót...
...
.
.
.
...
Dương Khánh Nam nheo mày nhìn cô một bộ dáng mệt mỏi bước vào nhà. Giọng khàn khàn không kiềm được liền cất tiếng nói như trách vấn...
- Bà về muộn!!
Lăng Từ Nhật vừa cởi giày, thân người phút chốc đông cứng, tựa hồ như rất đau đớn, cười khẽ...
- Ừ!! Tại tôi bị lạc!!
Nói xong, không một lời liền bước ngang qua Dương Khánh Nam, không cho anh có cơ hội chất vấn. Cô lướt nhanh, để lại ánh mắt nghi ngờ của anh sau lưng... Khẽ chắn cặt môi, cô cảm thấy mình thật có lỗi, thật khốn nạn...
Nhưng những chuyện này, tuyệt đối có chết cô cũng không nói với anh...
...
Không phải là không muốn nói, mà là không thể nói...
...
Nếu được, cô mong sẽ được nói với anh một câu nói đầy ý nghĩa hơn...
...
.
.
.
... Anh đứng lâu thật lâu ở hành lang nhà, môi hơi mím chặt. Không phải là nghi ngờ!! Rõ ràng Lăng Từ Nhật có chuyện muốn giấu anh...!!
...
.
.
.
...
Một ánh sáng khẽ khàng chui qua ánh sáng. Thật lạ!! Rõ ràng ánh sáng ấm áp đến thế. đẹp đẽ đến thế, mà sao Lăng Từ Nhật cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Trông mọi thứ thật yếu ớt, thật thiếu sức sống. Giống như cô vậy...
Lăng Từ Nhật cô không hề ngủ...
Khẽ hít một hơi thật sâu, cô vén một tấm màn mỏng... Nhưng khi bàn tay chưa dịp chạm đến góc mành, cô bỗng thấy bàn tay mình cũng mọi thứ dần trở nên mờ nhạt... Chợt giật nảy, cô rụt tay lại...
Là rồi... ảo giác sao??
Trong tim Lăng Từ Nhật mau chóng dâng lên một cỗ nóng cực kì bất an, cực kì khó chịu... Cô tự mau chóng an ủi bản thân, đó có lẽ là do cơn buồn ngủ thôi nhỉ??...
Nhưng quả thật, Lăng Từ Nhật không thể ngăn được tiếng tim của cô đập đầy bất an...
...
.
.
.
...
Hôm nay Lăng Nhã Linh đã cùng Dương Duy ra ngoài mua sắm cho năm mới. Dương Khánh Nam đến trường chuẩn bị cho kì thi tuyển chọn học sinh giỏi. Cư nhiên chỉ còn mình cô ở nhà một mình...
Lăng Từ Nhật tự cười. Bản thân cũng không phải là còn con nít, cớ sao lại nhớ họ chứ??! Mau chóng, cô chạy vào bếp. Tự an ủi nấu cho bản thân một gói mì cho đỡ đói...
- Oa ~!! Mì này không phải là loại mình thích nhất sao??!
Lăng Từ Nhật khẽ hô một tiếng, ngay lập tức lấy nước đun sôi. Nhưng khi vừa mở lửa, một cỗ mờ nhạt lại tràn đến mắt... Lăng Từ Nhật mau chóng nhắm mắt lại, cười cười không giấu được vẻ chua xót, vờ thở dài...
- Không phải chứ!! Chắc là mình bị cận rồi!!
Cô cười ha hả, lại tiếp tục nấu mì. Không hề biết thứ ẩm ướt kia từ khi nào đã tràn ra đến khóe mắt...
...
Tự vui vẻ với thành quả với chính bản thân, cười ha hả nhìn bát mì nghi ngút khói, cô phỗng mui tự khen. Mình thật quả là thiên tài nha ~!!
Lăng Từ Nhật kê mũi ngay bát mì nóng hổi, hít hà một hơi đầy thỏa mãn. Cư nhiên hai giây sau, mọi hoạt động bỗng cứng đờ đến đau lòng... Cô nhìn bát mì, cười chua chua xót xót, gắp một đũa bỏ vào miệng...
Tự cười, tự gật đầu và tự bỏ thêm một đũa nữa vào miệng...
Thêm một đũa nữa...
Thêm một đũa nữa...
Thêm một đũa nữa...
Lại thêm một đũa...
...
... Toong...
Cô nhìn thấy vòng nước gợn lăn tăn trong tô. Miệng cười vẫn nhồm nhoàm nhai mì. Cười lớn, cười đến thật trông đến thoải mái. Vậy mà từ khi nào hốc mắt đã đỏ tấy lên lên?? Nước mắt như mưa chạy khỏi bờ mi. Tạo ra một cảnh tượng hết sức thương tâm...
Lăng Từ Nhật òa khóc lớn, miệng vẫn đầy mì, tay phải vẫn trên không trung cầm thêm một đũa. Khóc đau đớn, đôi mắt híp lại đầy đau đớn, lệ vẫn chảy dài...
Ngồi trong góc bếp, chỉ thấy bóng lưng cô hiu quạnh, run run lên từng cơn uất khuẫn...
Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc...
Tại sao cô cứ thích lừa dối mình??!...
.
.
.
...
Cô đã không còn vị giác nữa rồi!!...
...
Nếu nói cô có một câu không bao giờ muốn nói với anh, đó sẽ là...
" Em sẽ rời xa anh "...
Nếu nói cô có một câu thật ý nghĩa luôn muốn nói với anh, đó sẽ là...
...
.
.
.
" Em muốn cả đời có thể ở mãi bên cạnh anh..."
....
Nội dung mỗi chap càng ngày càng ngắn và truyện càng ngày cảng nhảm càng nhàm ha =.= . Nhưng dù sao cũng đã sắp đi đến hồi kết. Hãy giữ vững lòng tin và đọc đến chương cuối cùng nha ~!!
~ Thân ~