Sáng thứ Ba, lớp 10A1 vang lên những tiếng cười rộn rã như chưa bao giờ tắt. Lan bước vào lớp với chiếc cặp sách hơi nặng vì hôm qua cô mua thêm một ít hạt giống để trồng thêm hoa trong vườn. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho buổi sinh hoạt nhóm hoa hôm nay. Cảm giác háo hức lại trỗi dậy sau ngày đầu tiên vừa vui vừa bỡ ngỡ.
Vừa vào lớp, Lan nhìn thấy Quân đang xếp những chiếc bình hoa trên bàn, cẩn thận từng chi tiết như ngày hôm trước. Nhưng hôm nay, bầu không khí có phần náo nhiệt hơn. Minh Anh, Hà Linh, Huy và An đã tranh nhau tìm chỗ ngồi, tay mang theo chậu và bình nước, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú.
“Chú ý cẩn thận hôm nay nhé, Lan. Nhóm mình dạo này toàn xảy ra mấy vụ… bình hoa bị lật!” – Huy cười tinh nghịch, làm Lan nhíu mày, vừa hồi hộp vừa lo lắng.
“Bình hoa bị lật?” – Lan hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
“À… hôm trước Minh Anh thử tưới nước mà tay run, bình hoa té úp… cả lớp cười như pháo hoa!” – Hà Linh chen vào, cười rúc rích.
Lan bật cười, nghĩ thầm: “Mình chắc chắn phải cẩn thận hơn.”
Khi cả nhóm ra vườn hoa, Lan đặt chậu hoa cẩm tú cầu của mình vào một góc quen thuộc. Cậu bạn Quân đứng bên cạnh, nở nụ cười hiền:
“Đặt ở đây là hợp lý, vừa có nắng, vừa tránh gió mạnh.”
Lan gật đầu, tay bắt đầu tưới nước. Nhưng mới tưới chưa đầy một phút, một chiếc bình hoa bên cạnh bỗng nghiêng, rồi đổ xuống đất kêu “bịch”. Lan giật mình, Quân lập tức chạy lại, cẩn thận nhấc bình lên:
“Ôi không, bình hoa mới mua! Ai làm vậy?” – Quân vừa nói vừa nhìn quanh, nhưng mọi người chỉ cười khúc khích.
Minh Anh chen vào: “Không phải mình đâu, chắc Lan lỡ tay!”
Lan đỏ mặt, vội giải thích: “Không phải mình! Mình chỉ tưới thôi mà…”
Cả nhóm phá lên cười. Khoảnh khắc hỗn loạn nhưng vui nhộn ấy khiến Lan cảm thấy thật gần gũi với mọi người. Cô nhận ra rằng, trong nhóm, những tình huống lộn xộn lại chính là điều gắn kết mọi người lại với nhau.
Quân đặt lại bình hoa, nheo mắt tinh nghịch: “Lan, lần sau phải cẩn thận hơn nhé, không muốn hôm nay là ‘ngày bình hoa tử trận’ đâu!”
Lan cười, lòng vừa lo vừa thích thú: “Vâng, mình sẽ nhớ!”
Sau vụ bình hoa bị lật, nhóm bạn tiếp tục chăm sóc các chậu cây khác. Lan học được cách nhấc bình nhẹ nhàng, đặt đúng vị trí, và quan sát từng nhánh cây. Những hành động tưởng chừng đơn giản này lại khiến cô cảm thấy tình cảm học đường ngày càng ngọt ngào, bởi Quân luôn đứng bên cạnh hướng dẫn và quan tâm.
Buổi sinh hoạt trôi qua nhanh. Khi ánh nắng chiều hắt lên từng chậu hoa, Lan và Quân cùng các bạn ngồi quanh ghế đá, trò chuyện về những trò đùa hôm nay. Lan nhìn Quân, ánh mắt đầy cảm giác ấm áp: “Hôm nay cũng vui quá…”
Quân cười, trả lời: “Với nhóm mình, vui mỗi ngày là điều bắt buộc mà.”
Tiếng cười vang trong vườn hoa, hòa với hương đất và hoa cỏ, tạo nên một ngày thứ Ba thật ấm áp, hài hước và đáng nhớ. Lan biết rằng, những chiếc bình hoa bị lật hay những trò đùa dở khóc dở cười chính là bắt đầu cho một hành trình học đường vừa hài hước vừa ngọt ngào, nơi tình bạn và tình cảm tuổi học trò dần nở rộ.