Tôi và Giang An giờ đã có chung một bí mật, một sợi dây vô hình nhưng rắn chắc buộc chặt chúng tôi lại với nhau trong tội lỗi và sự điên rồ. Hắn ta không còn giấu giếm, đã tiết lộ cho tôi danh tính thật của kẻ đã ra tay giết "tiểu tam" kia – một người mà tôi đã tin rằng chỉ là một sản phẩm của sự ảo giác hay một phần trong quá trình biến đổi quái dị của Giang An. Kẻ giết người tên là Tiểu Lâm, cũng chính là một fan cuồng của Giang An. Hắn ta không phải là một dị nhân, không phải là một phần của sự thoái hóa kinh hoàng của Giang An, mà là một con người, một kẻ bị thao túng đến mức sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho thần tượng của mình. Tiểu Lâm, với thân hình thấp bé và những khiếm khuyết bẩm sinh, luôn bị bắt nạt, bị xã hội ruồng bỏ. Cuộc đời hắn ta trôi qua trong tủi nhục và sự yếu đuối. Nhưng rồi, hắn tìm thấy ánh sáng trong cuốn sách "Chú chim không cánh" của Giang An. Cuốn sách ấy không chỉ là một tác phẩm văn học, nó là một lời tuyên ngôn, một biểu tượng của sự vươn lên từ nghịch cảnh. Và Giang An, với vẻ ngoài bất hạnh nhưng tài năng phi thường, đã trở thành vị cứu tinh, là thần tượng, là tín đồ trung thành của Tiểu Lâm. Hắn ta đã bị Giang An tẩy não một cách hoàn hảo, biến thành một công cụ mù quáng, một con rối không hồn. Nên khi Giang An tìm đến, hắn sẵn sàng làm mọi việc cho anh ta, kể cả việc giết người.
Năng lực tẩy não của Giang An tôi đã chứng kiến, từ việc hắn thao túng những "tiểu tam" ngây thơ để họ cam chịu làm người tình trong bóng tối, đến việc hắn khiến tôi, một người vợ bị phản bội, phải tin vào những lời dối trá trắng trợn về sự "bất lực" của hắn. Việc Tiểu Lâm nghe lời răm rắp, răm rắp tuân theo mọi mệnh lệnh của Giang An, phần lớn nhờ thủ đoạn tẩy não tinh vi này. Hắn không chỉ thao túng tâm lý, mà còn gieo vào tâm trí Tiểu Lâm một niềm tin tuyệt đối, một sự sùng bái đến mức điên rồ. Tiểu Lâm tin rằng Giang An là nạn nhân, là người bị xã hội hiểu lầm, và việc loại bỏ những kẻ cản đường Giang An là một hành động chính nghĩa, một sự "trừng phạt" cần thiết. Hắn ta tin rằng mình đang thực hiện ý chí của một vị "thần". Nhưng điều đó không thay đổi được việc chúng tôi đã trở thành đồng phạm. Tôi đã chứng kiến cảnh giết người, đã biết về tội ác của Giang An, và tôi đã im lặng. Sự im lặng của tôi không phải vì sợ hãi, mà vì một lý do phức tạp hơn nhiều. Có lẽ là sự tò mò, sự chờ đợi xem Giang An sẽ đi đến đâu trong quá trình biến đổi quái dị của hắn. Hay có lẽ, sâu thẳm trong tôi, tôi cũng có một phần bị hắn thao túng, một phần bị cuốn vào vòng xoáy tội lỗi này.
"Vợ ơi, từ nay chúng ta mới thực sự đồng lòng vợ chồng." Nghe câu nói ấy, từng sợi lông trên người tôi dựng đứng. Giọng hắn trầm ấm, nhưng ẩn chứa một sự lạnh lẽo đến rợn người, một lời khẳng định về sự liên kết mới, về một mối quan hệ không thể tách rời trong tội lỗi. Từ nay, chúng tôi không chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà còn là những kẻ cùng chung một bí mật kinh hoàng, những kẻ đã nhuốm máu. Cái cảm giác ghê tởm dâng lên trong tôi, nhưng cùng lúc đó, một sự kích thích kỳ lạ cũng len lỏi vào tâm trí. Cuộc đời tôi, vốn dĩ đã là một vở kịch với những vai diễn hoàn hảo, giờ đây lại được thêm vào một yếu tố mới, một yếu tố đầy nguy hiểm và kịch tính. Tôi đã từng chấp nhận cuộc sống này như một sự sắp đặt, một giao dịch. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Kể từ đêm đó, cuộc sống của chúng tôi thay đổi một cách tinh tế nhưng sâu sắc. Giang An không còn giấu giếm tôi bất cứ điều gì về những "phi vụ" của hắn. Hắn kể cho tôi nghe về những kẻ đã cố gắng làm hại hắn, về những cách hắn đã "xử lý" họ, và về sự "trợ giúp" đắc lực của Tiểu Lâm. Hắn nói về sự biến đổi của cơ thể mình, không còn là những lời bông đùa về "trùng đế giày" mà là những phân tích khoa học, lạnh lùng về quá trình thoái hóa và hấp thụ. Hắn tin rằng mình đang "tiến hóa ngược" về dạng sống nguyên thủy hơn, một dạng sống không cần đến tứ chi, không cần đến những giới hạn của cơ thể con người. Hắn cho rằng đây là một sự "thăng hoa", một bước nhảy vọt trong quá trình sinh tồn. Nghe hắn nói, tôi cảm thấy vừa ghê tởm vừa bị cuốn hút. Có lẽ, tôi đã bị hắn thao túng sâu hơn tôi nghĩ, hoặc có lẽ, sự điên rồ của hắn đã lây nhiễm sang tôi.
Tiểu Lâm trở thành "cánh tay phải" của Giang An. Hắn ta xuất hiện bất cứ khi nào Giang An cần, giải quyết mọi vấn đề một cách nhanh chóng và gọn gàng. Hắn ta không bao giờ đặt câu hỏi, không bao giờ thể hiện cảm xúc, chỉ là một công cụ hoàn hảo. Tôi dần quen với sự hiện diện của Tiểu Lâm trong căn nhà này, quen với những mùi hôi thối khó chịu mỗi khi hắn ta "dọn dẹp" những "tàn dư" của Giang An. Tôi cũng bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ trong những đoạn video mà Giang An từng chia sẻ. Không chỉ là cảnh ân ái, mà là những khoảnh khắc sau đó, khi những người phụ nữ nằm mê man, và Giang An, với ánh mắt lạnh lẽo, bắt đầu quá trình "hấp thụ". Tôi nhận ra, những "tiểu tam" không chỉ bị lợi dụng về thể xác, mà còn bị hắn hút cạn sinh lực, trở thành nguồn năng lượng cho quá trình biến đổi của hắn. Chúng tôi, Giang An, Tiểu Lâm và tôi, đã trở thành một bộ ba quái dị, cùng nhau sống trong một thế giới của bí mật, tội lỗi và sự biến thái.
Mỗi đêm, khi Giang An nằm bên cạnh tôi, tôi lại cảm nhận được sự thay đổi của hắn. Cơ thể hắn ngày càng co rút, trở nên mềm nhũn và vô định hình hơn. Đôi khi, tôi chạm vào hắn, cảm thấy một luồng năng lượng lạnh lẽo, kỳ lạ. Đó là sự biến đổi của hắn, hay là sự hấp thụ sinh lực của những người phụ nữ đã trở thành nạn nhân của hắn? Tôi không biết. Nhưng tôi vẫn ở bên hắn, vẫn chăm sóc hắn, như một người vợ tận tụy. Tôi đã trở thành một phần của cái mạng lưới tội lỗi này, một kẻ đồng lõa không thể thoát ra. Hay có lẽ, tôi không muốn thoát ra? Có lẽ, sự điên rồ này đã trở thành một phần của tôi, một phần của bản ngã méo mó mà cuộc hôn nhân này đã tạo ra.
Tôi nhìn Giang An đang say ngủ, khuôn mặt hắn thanh thản đến lạ lùng. Hắn không có vẻ gì là một kẻ giết người, một con quái vật đang biến đổi. Hắn vẫn là "giáo sư Giang" tài năng, vẫn là "người chồng mẫu mực" trong mắt thiên hạ. Nhưng tôi biết, sâu thẳm bên trong, hắn là một vực thẳm của sự đen tối. Và tôi, tôi đang đứng bên bờ vực đó, nhìn xuống, không biết mình sẽ bị kéo vào sâu hơn, hay sẽ tìm được lối thoát. Liệu có một ngày nào đó, sự biến đổi của Giang An sẽ đạt đến đỉnh điểm, và hắn sẽ trở thành một thứ gì đó hoàn toàn khác, một thứ không còn mang hình hài con người? Và khi đó, tôi sẽ làm gì? Liệu tôi có còn là chính mình, hay tôi cũng sẽ biến dạng theo cách của riêng mình, bị nuốt chửng bởi sự điên rồ và tội lỗi mà chúng tôi đã tạo ra? Câu nói của Giang An vẫn văng vẳng bên tai tôi: "Vợ ơi, từ nay chúng ta mới thực sự đồng lòng vợ chồng." Đó là một lời nguyền, một lời khẳng định về số phận đã được định sẵn của tôi.