Nhộng Thịt

Chương 6: Ác Quỷ Thao Túng Tâm Trí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giang An đúng là nói là làm. Hắn bắt đầu công khai dẫn phụ nữ khác về nhà. Ban đầu, tôi còn không muốn. Một cảm giác ghê tởm trào lên tận cổ họng, một sự phản kháng bản năng dâng trào trong huyết quản. Tôi muốn gào lên, muốn xô đổ tất cả những thứ dơ bẩn này khỏi tầm mắt mình. Nhưng rồi, hắn liếc về phía sân sau, đôi mắt đen thẳm như vực sâu không đáy, ẩn chứa một nụ cười nhếch mép ghê tởm. Giọng hắn thì thầm, đầy ẩn ý, như một con rắn độc đang siết chặt lấy tôi: "Vợ yêu, em không muốn người khác phát hiện xác chết giấu ở sân sau chứ? Vợ chồng mình là một thể mà." Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác ghê tởm ban đầu nhường chỗ cho một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, xuyên thẳng vào tận xương tủy. Tôi biết, Giang An đích thị là ác quỷ. Hắn không chỉ nói suông, hắn đã thực sự làm điều đó, và giờ đây, hắn dùng chính sự thật kinh hoàng ấy để khống chế tôi triệt để. Mọi ý chí phản kháng, mọi khao khát thoát ly đều bị xiềng xích bởi sợi dây vô hình mang tên tội ác. Để che giấu sự thật, tôi buộc phải nhắm mắt làm ngơ. Nhắm mắt trước những cô gái vô danh được hắn đưa về, nhắm mắt trước những âm thanh ghê tởm vẳng ra từ phòng ngủ cạnh bên, nhắm mắt trước chính bản thân mình đang dần mục ruỗng. Tôi trở thành một con rối không hồn trong chính ngôi nhà của mình, bị điều khiển bởi nỗi sợ hãi tột cùng. Hôm nay, Giang An lại dẫn về một cô gái. Một vận động viên tập thể dục dụng cụ, nhìn có vẻ chưa đầy mười chín tuổi. Cô bé mang theo một sự ngây thơ trong sáng, một vẻ đẹp tinh khôi mà đã từ rất lâu rồi, tôi không còn nhìn thấy ở chính mình. Ánh mắt cô bé lướt qua tôi, một thoáng tò mò, không hề có chút cảnh giác nào. Lòng tôi thắt lại. Một sự câm nín đè nén, một tiếng kêu gào thảm thiết bị mắc kẹt trong cổ họng. Tôi muốn nói, muốn hét lên để cảnh báo cô bé, nhưng tôi không thể. Giang An đứng đó, nụ cười nửa miệng quen thuộc, ánh mắt sắc lẻm như dao xuyên thẳng vào tâm trí tôi, nhắc nhở về cái hố đen sâu thẳm dưới sân sau. "Nghe nói dân tập thể dục cơ thể mềm mại lắm, không biết mềm đến mức nào nhỉ?" Giang An thì thầm, giọng nói mang theo sự gợi dục bệnh hoạn. Hắn nằm trong vòng tay cô ta, đầu chúi hẳn vào bầu ngực, như một con thú đói khát. "Em ơi, người em thơm quá." Cảnh tượng chướng mắt đến mức tôi không thể nhìn thêm nổi một giây. Tôi quay người đi, bước chân vô định về phía căn bếp lạnh lẽo. Mỗi bước đi là một sự tra tấn. Tôi cảm thấy như mình đang chìm dần xuống một vũng bùn lầy đặc quánh, nơi không khí ngột ngạt và ánh sáng bị nuốt chửng. Nỗi căm hận Giang An cuộn trào, thiêu đốt tôi từ bên trong. Nhưng đi kèm với nó là sự căm hận chính bản thân mình – một kẻ hèn nhát, một kẻ đồng lõa bất đắc dĩ. Tôi đứng trước bồn rửa, hai bàn tay run rẩy bấu chặt vào mép đá hoa cương lạnh ngắt. Hơi thở tôi gấp gáp, từng nhịp đập của trái tim như muốn xé toang lồng ngực. Hình ảnh cô gái trẻ tuổi, nụ cười trong sáng của cô ta, và ánh mắt ghê tởm của Giang An cứ ám ảnh trong đầu tôi. Tôi thấy mình như một mảnh gương vỡ vụn, mỗi mảnh phản chiếu một phần của sự sợ hãi và nỗi đau. Nỗi sợ hãi không chỉ đến từ sự đe dọa trực tiếp của Giang An. Nó còn đến từ sự thật rằng, tôi đã sống với điều này quá lâu. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, sự tàn nhẫn của hắn đã biến tôi thành một cái vỏ rỗng. Tôi nhớ lại những ngày đầu. Những ngày tôi còn có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, còn có thể cãi lại, còn có thể tin vào một chút lương tri nào đó còn sót lại trong hắn. Nhưng rồi, cái ngày định mệnh ấy đã đến, cái ngày mà hắn biến tôi thành một kẻ đồng lõa bất đắc dĩ. Một bí mật kinh hoàng đã trói chặt tôi vào hắn, biến tôi thành tù nhân trong chính căn nhà của mình. Cảm giác bất lực là một thứ nặng nề hơn cả xiềng xích. Nó đè nén lên từng thớ thịt, từng dây thần kinh. Tôi muốn chạy trốn, muốn la hét, muốn cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng ai sẽ tin tôi? Một người phụ nữ đang sống trong một ngôi nhà tưởng chừng bình yên, với một người chồng "thành đạt"? Và nếu có ai tin, liệu họ có thể giúp tôi thoát khỏi cái bóng ma của "xác chết" đó? Cái bí mật kinh hoàng ấy chính là sợi dây thừng siết cổ tôi, từng chút một, mỗi khi tôi có ý định phản kháng. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng đẩy lùi những hình ảnh ghê tởm vừa diễn ra. Nhưng chúng cứ lởn vởn, bám víu lấy tâm trí tôi. Tôi thấy mình như đang đứng giữa một vũng lầy, càng cố gắng vùng vẫy lại càng lún sâu hơn. Sự nhục nhã, sự tủi hổ dâng trào. Tôi ghét cái cách mình yếu đuối, ghét cái cách mình đã cho phép Giang An biến tôi thành một thứ vô tri. Đêm đó, tôi không ngủ được. Tiếng cười đùa vọng ra từ phòng bên cạnh, trộn lẫn với những tiếng động ghê tởm, xuyên thẳng vào màng nhĩ tôi như những mũi kim nhọn hoắt. Tôi nằm cuộn tròn trên giường, vùi mặt vào gối, cố gắng chặn đứng mọi âm thanh, mọi suy nghĩ. Nhưng vô ích. Tâm trí tôi như một thước phim quay chậm, tua đi tua lại những cảnh tượng kinh tởm, những lời nói độc địa của Giang An. Tôi tự hỏi, Giang An đã trở thành như thế từ khi nào? Có phải hắn luôn là một con quỷ dữ ẩn mình dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo? Hay chính tôi, bằng cách nào đó, đã góp phần tạo nên con quỷ này? Câu hỏi đó gặm nhấm tôi không ngừng. Có những lúc, tôi tự an ủi mình rằng tôi là nạn nhân. Nhưng rồi, tiếng nói bên trong lại thì thầm, rằng tôi là kẻ đồng lõa. Sự đấu tranh nội tâm đó còn khủng khiếp hơn cả sự tra tấn thể xác. Tôi cảm thấy mình đang mất dần đi bản ngã. Cái tên của tôi, những ước mơ của tôi, những niềm vui nhỏ bé trước đây đều đã bị chôn vùi dưới gánh nặng của bí mật và sự khống chế. Tôi nhìn vào gương, thấy một người phụ nữ với đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt hốc hác, và một nỗi sợ hãi thường trực ẩn sâu trong ánh nhìn. Tôi không nhận ra chính mình nữa. Tôi đã trở thành một bóng ma trong chính cuộc đời mình. Tôi thèm khát sự tự do, thèm khát được hít thở không khí trong lành mà không bị đè nén bởi sự hiện diện của Giang An, không bị ám ảnh bởi cái bí mật chết người. Tôi mơ về một cuộc sống khác, nơi tôi không phải nhắm mắt làm ngơ, không phải im lặng chịu đựng. Nhưng rồi, thực tại phũ phàng lại kéo tôi về. Cái hố đen dưới sân sau luôn ở đó, nhắc nhở tôi về hậu quả của sự phản kháng. Mỗi khi Giang An dẫn một người phụ nữ mới về, một phần trong tôi lại chết đi. Tôi chứng kiến sự ngây thơ bị vấy bẩn, sự tươi trẻ bị tàn phá. Và tôi, một kẻ bất lực, không thể làm gì ngoài việc chứng kiến. Điều đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình hơn bao giờ hết. Tôi không chỉ là nạn nhân của Giang An, tôi còn là kẻ đồng lõa trong sự tàn ác của hắn. Sáng hôm sau, khi cô gái trẻ rời đi, tôi nhìn thấy ánh mắt cô ta thoáng vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn không hề nhận ra sự nguy hiểm đã lướt qua mình. Tôi ước mình có thể chạy đến ôm lấy cô ta, xin lỗi vì sự im lặng của tôi, xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cô ta khỏi bàn tay của Giang An. Nhưng tôi chỉ có thể đứng đó, như một bức tượng, cảm nhận sự lạnh lẽo lan tỏa trong từng thớ thịt. Giang An bước ra, vẻ mặt thỏa mãn đến ghê tởm. Hắn nhìn tôi, ánh mắt như đọc được mọi suy nghĩ trong đầu tôi. "Nhìn gì đấy, vợ yêu?" Hắn nhếch mép. "Em không nên nhìn những thứ không nên nhìn." Giọng hắn trầm thấp, mang theo một sự đe dọa không thể nhầm lẫn. "Cứ ngoan ngoãn là được. Cuộc sống của chúng ta sẽ bình yên, miễn là em biết điều." Bình yên. Hai từ đó vang vọng trong tai tôi, mang theo một sự châm biếm cay độc. Bình yên ư? Bình yên được xây dựng trên nỗi sợ hãi, trên sự im lặng của kẻ đồng lõa, trên cái xác chết bị chôn vùi dưới lòng đất? Đó không phải là bình yên, đó là một địa ngục trần gian. Tôi cảm thấy mình như đang đi trên một sợi dây mảnh, lơ lửng trên vực thẳm. Một bên là sự thật kinh hoàng, một bên là khao khát được sống, được tự do. Nhưng cả hai bên đều dẫn đến sự hủy diệt. Tôi không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Liệu có một ngày nào đó, tôi sẽ bùng nổ? Hay tôi sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới gánh nặng của nỗi sợ hãi và sự tội lỗi này? Mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến không tiếng súng trong tâm trí tôi. Cuộc chiến giữa bản năng sinh tồn và khao khát được giải thoát. Giữa sự sợ hãi và nỗi căm hận. Giữa sự tuyệt vọng và một tia hy vọng mong manh. Tôi không biết kết cục của mình sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, Giang An sẽ không dừng lại. Và tôi, tôi sẽ tiếp tục sống trong cái vòng xoáy nghiệt ngã này, bị hắn khống chế, bị hắn thao túng, cho đến khi nào… cho đến khi nào tôi có thể tìm thấy một lối thoát, hoặc cho đến khi tôi hoàn toàn tan biến.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!