Nhộng Thịt

Chương 7: Biến Dạng và Dục Vọng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống, căn phòng tắm ấm áp ngập tràn hơi nước và mùi hương xà phòng thoang thoảng. Như thường lệ, sau mỗi cuộc ân ái mệt nhoài, tôi cẩn thận nâng đỡ Giang An vào bồn tắm. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên thân hình anh ta, giờ đây đã trở nên đẫy đà đến mức khó tin. Từng múi cơ một thời săn chắc nay nhão ra, chảy xệ, che lấp hoàn toàn phần chi dưới. Anh ta nằm đó, một khối thịt trắng bệch, thở dốc và hoàn toàn bất động. Sự phụ thuộc của anh ta vào tôi đã đạt đến đỉnh điểm, và tôi, một cách kỳ lạ, lại cảm thấy một sự hài lòng ngầm. Tôi nhẹ nhàng bóp sữa tắm vào lòng bàn tay, xoa đều lên làn da trơn láng của anh ta. Mùi hương biển cả của sữa tắm hòa quyện với mùi cơ thể đặc trưng của Giang An, tạo nên một thứ hỗn hợp vừa quen thuộc vừa xa lạ. "Ngày mai là giỗ mẹ," tôi cất lời, giọng điệu bình thản như không có chủ ý. Tay tôi lướt qua lồng ngực phập phồng, chạm vào những ngấn mỡ mềm nhũn. Từ khi nào mà cơ thể anh ta lại biến đổi đến mức này? Tôi nhớ về một Giang An của những năm tháng trước, vạm vỡ, mạnh mẽ, và đầy nam tính. Giờ đây, hình ảnh ấy chỉ còn là một ký ức xa xăm, bị che phủ bởi lớp mỡ thừa và sự uể oải. Giang An nheo mắt, ánh nhìn đờ đẫn: "Anh không đi đâu, em thay anh thắp thêm nén hương cho mẹ nhé." Giọng nói anh ta khàn khàn, mệt mỏi, gần như không thể nhận ra. Sự thờ ơ của anh ta với những việc quan trọng như giỗ mẹ đã không còn khiến tôi ngạc nhiên. Kể từ khi anh ta bắt đầu chìm đắm trong những ham muốn thể xác không kiểm soát, mọi thứ khác đều trở nên lu mờ. Tôi chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì. Có lẽ, tôi cũng không còn thiết tha muốn nghe anh ta biện minh hay than vãn. Mối quan hệ của chúng tôi đã trở thành một vòng lặp không hồi kết của sự chiều chuộng và sự suy đồi. Khi tôi cúi xuống để lau bọt xà phòng trên lưng anh ta, Giang An bỗng giật mình gọi lại: "Vợ ơi, em có thấy anh... bé đi không?" Câu hỏi bất ngờ khiến tôi khựng lại. Tôi biết anh ta đang ám chỉ đến "bản lĩnh đàn ông" mà anh ta vẫn luôn tự hào. Giang An, dù có những khuyết điểm nào đi nữa, luôn xem đó là niềm kiêu hãnh lớn nhất của mình. Thậm chí, anh ta từng ví von rằng tạo hóa đã khép đi cánh cửa này nhưng lại mở cho anh ta một cánh cổng khác. Nhưng gần đây, thứ mà anh ta từng tự hào đang dần teo tóp lại, một sự biến đổi mà chính anh ta cũng cảm nhận được rõ rệt. "Sao lại thế được? Anh không thấy biểu cảm của cô ấy lúc nãy sao?" Tôi trả lời một cách tự nhiên, cố gắng che giấu sự giễu cợt trong giọng nói. Cô ấy – người tình qua đường mà Giang An vẫn thường xuyên đưa về nhà – luôn là chủ đề mà anh ta thích khoe khoang. Tôi, với vai trò người vợ tận tụy, luôn phải nghe những lời khoe khoang đó, đồng thời phải tự mình đối diện với sự phản bội trắng trợn. Giang An nửa tin nửa ngờ: "Ừ nhỉ, cô ấy rất hài lòng với màn trình diễn tối nay của anh." Nụ cười méo mó hiện trên khuôn mặt anh ta, một nụ cười của sự tự mãn và vô thức. Tôi chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện này càng nhanh càng tốt. Những câu chuyện dơ bẩn ấy, những lời khoe khoang ấy, giờ đây chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm. "Muộn rồi, em đưa anh đi ngủ thôi." Tôi nói, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát. Lau qua loa, tôi dùng hết sức mình để bế anh ta ra khỏi bồn tắm. Cơ thể anh ta giờ đây nặng nề hơn trước rất nhiều, mềm nhũn và không có chút sức sống. Khi tôi đặt anh ta lên giường, hình ảnh anh ta trông không khác gì một con sâu béo ục ịch, đúng như những gì tôi vẫn thường nghĩ trong đầu. Sự biến đổi này không chỉ đến từ lối sống buông thả của anh ta mà còn từ những bữa ăn đầy đủ, được tôi chuẩn bị một cách chu đáo. Giang An hôm nay đúng là mệt thật, vừa chạm gối đã ngủ khò. Tiếng ngáy đều đều vang vọng khắp căn phòng, một âm thanh từng khiến tôi cảm thấy bình yên giờ đây lại trở nên khó chịu đến lạ. Tôi ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào cơ thể phì nhiêu của anh ta trong ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ. Ham muốn buông thả của anh ta đã biến anh ta thành một thứ hoàn toàn khác, một con người không còn chút gì giống với người đàn ông mà tôi từng yêu. Cánh cửa tình yêu đã đóng sập, nhưng một cánh cổng khác đang từ từ mở ra trong tôi. Cánh cổng của những ham muốn đen tối, của những suy nghĩ mà tôi chưa bao giờ dám đối mặt. Tôi cúi sát xuống, vuốt ve sống lưng trơn láng của anh ta. Làn da anh ta mềm mại, ấm nóng, và tôi cảm nhận được một sự thôi thúc lạ lùng. Mùi hương tươi mới từ cơ thể anh ta, một sự pha trộn giữa sữa tắm và mùi mồ hôi đặc trưng, kích thích vị giác của tôi một cách kỳ lạ. Tôi không nhịn được, nhẹ nhàng liếm một cái. Ngay lập tức, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp đầu lưỡi. Thơm quá đi mất! Mùi vị của Giang An, của cơ thể anh ta, của sự yếu đuối và sự suy đồi của anh ta, giờ đây lại trở thành một thứ mỹ vị tuyệt hảo đối với tôi. Tôi đã không thể đợi thêm để thưởng thức nó. Trong suốt những năm tháng làm vợ Giang An, tôi luôn là một người phụ nữ mẫu mực, hiền lành và cam chịu. Tôi chấp nhận mọi thói hư tật xấu của anh ta, từ những buổi nhậu nhẹt thâu đêm đến những cuộc tình chớp nhoáng với những cô gái trẻ. Tôi tự nhủ rằng đó là bản tính đàn ông, rằng tôi phải chấp nhận để giữ gìn mái ấm này. Nhưng sâu thẳm bên trong, một sự oán hận âm ỉ lớn dần. Sự oán hận ấy, theo thời gian, biến thành một thứ cảm xúc phức tạp hơn: sự khinh miệt và cả một sự ham muốn bệnh hoạn. Giang An từng là niềm tự hào của gia đình, của bạn bè. Anh ta đẹp trai, tài giỏi, và đầy nam tính. Cuộc hôn nhân của chúng tôi từng được xem là hình mẫu lý tưởng. Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Đằng sau cánh cửa đóng kín, Giang An dần bộc lộ con người thật của mình. Anh ta ích kỷ, ham mê vật chất, và không ngừng tìm kiếm những khoái lạc thể xác. Những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc, về một tình yêu vĩnh cửu, đều tan biến như bong bóng xà phòng. Sự biến đổi thể chất của Giang An, từ một người đàn ông cường tráng thành một khối thịt ục ịch, là một biểu tượng rõ nét cho sự suy đồi của anh ta. Và chính sự suy đồi ấy, một cách kỳ lạ, lại khơi gợi trong tôi những ham muốn mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình có. Tôi không còn yêu anh ta, thậm chí là ghê tởm anh ta. Nhưng đồng thời, tôi lại bị thu hút bởi sự yếu đuối, sự phụ thuộc hoàn toàn của anh ta vào tôi. Tôi thích nhìn anh ta bất lực, thích nhìn anh ta chìm đắm trong sự buông thả của chính mình. Mỗi khi Giang An đưa người tình về nhà, tôi luôn giả vờ như không có gì. Tôi vẫn chuẩn bị bữa ăn tươm tất, vẫn chăm sóc anh ta chu đáo. Nhưng sâu thẳm trong tim, tôi biết mình đang thưởng thức một trò chơi bệnh hoạn. Tôi theo dõi anh ta, theo dõi sự sa đọa của anh ta, và cảm thấy một sự hả hê ngấm ngầm. Tôi muốn anh ta chìm sâu hơn nữa, chìm đến mức không thể nào thoát ra được. Sự thờ ơ của Giang An với giỗ mẹ, với những giá trị truyền thống, càng khiến tôi thêm chắc chắn về con đường mà anh ta đang đi. Anh ta đã quên đi cội nguồn, quên đi những người đã sinh ra và nuôi dưỡng anh ta. Anh ta chỉ còn biết đến những dục vọng của bản thân. Và tôi, tôi sẽ là người chứng kiến sự sụp đổ của anh ta, và có lẽ, tôi sẽ là người hưởng lợi từ nó. Tôi rời khỏi giường, đi đến tủ quần áo và lấy ra một chiếc váy ngủ mỏng manh. Tôi không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ, đủ để tôi nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương. Một người phụ nữ đã trưởng thành, với những đường cong quyến rũ, và một ánh mắt đầy bí ẩn. Tôi biết mình không còn là cô gái ngây thơ ngày xưa. Cuộc hôn nhân này đã thay đổi tôi, biến tôi thành một con người khác, một con người sẵn sàng đối mặt với những góc khuất tăm tối nhất của bản thân. Tôi quay lại giường, trèo lên và ôm lấy Giang An. Cơ thể anh ta ấm áp, mềm mại, và mùi hương đặc trưng của anh ta vẫn còn vương vấn. Tôi biết rằng đêm nay, tôi sẽ không ngủ. Tôi sẽ nằm đây, lắng nghe tiếng ngáy của anh ta, cảm nhận hơi thở của anh ta, và nghĩ về những gì đã xảy ra, những gì đang xảy ra, và những gì sẽ xảy ra. Tôi vuốt ve mái tóc anh ta, cảm nhận từng sợi tóc mềm mại trên đầu ngón tay. Tôi nhớ về những ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, về những lời hứa hẹn tình yêu vĩnh cửu. Giờ đây, tất cả chỉ là một trò đùa, một vở kịch mà chúng tôi đều đang diễn. Nhưng tôi không còn cảm thấy buồn hay thất vọng. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự bình tĩnh đáng sợ. Tôi đã chấp nhận số phận của mình, chấp nhận vai trò của mình trong vở kịch này. Tôi nhẹ nhàng cắn vào vành tai anh ta. Giang An khẽ rên lên trong giấc ngủ, nhưng không tỉnh dậy. Tôi mỉm cười. Sự yếu đuối của anh ta, sự bất lực của anh ta, chính là sức mạnh của tôi. Tôi đã từng là nạn nhân, nhưng giờ đây, tôi đã trở thành kẻ kiểm soát. Tôi sẽ không để anh ta tự do chìm đắm trong những dục vọng của mình mà không phải trả giá. Và cái giá đó, tôi sẽ đòi hỏi một cách cẩn thận, từng chút một. Sự biến dạng của Giang An không chỉ là về thể chất mà còn là về tinh thần. Anh ta đã mất đi ý chí, mất đi nhân phẩm. Anh ta chỉ còn là một cái bóng của chính mình. Và tôi, tôi sẽ là người định hình cái bóng đó, biến nó thành thứ mà tôi muốn. Tôi sẽ không chỉ là người vợ chăm sóc anh ta, mà còn là người kiểm soát anh ta, người điều khiển anh ta. Tưởng tượng về những gì tôi có thể làm với cơ thể đẫy đà này, với tâm trí u mê này của anh ta, khiến tôi cảm thấy một sự phấn khích lạ thường. Tôi sẽ không chỉ thưởng thức "mỹ vị tuyệt hảo" này một lần mà sẽ thưởng thức nó nhiều lần, cho đến khi tôi cảm thấy thỏa mãn hoàn toàn. Tôi biết rằng những gì tôi đang nghĩ, những gì tôi đang làm, là không đúng đắn. Nhưng tôi không thể ngừng lại. Tôi đã vượt qua ranh giới của sự chịu đựng, và giờ đây, tôi đang bước vào một thế giới mới, một thế giới của những ham muốn đen tối và những quyền lực ẩn giấu. Tôi tự hỏi, Giang An sẽ nhận ra điều gì khi anh ta tỉnh dậy vào sáng mai? Liệu anh ta có cảm nhận được sự thay đổi trong tôi? Liệu anh ta có nhìn thấy ánh mắt khác biệt của tôi? Có lẽ là không. Anh ta quá chìm đắm trong thế giới của riêng mình, trong những ham muốn của riêng mình, để có thể nhận ra những gì đang xảy ra xung quanh. Và đó, chính là cơ hội của tôi. Tôi sẽ tiếp tục vai diễn của mình, vai diễn của một người vợ hiền lành, cam chịu. Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc anh ta, chiều chuộng anh ta, và để anh ta tin rằng anh ta vẫn là người đàn ông quyền lực trong cuộc đời tôi. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi sẽ là người nắm giữ quyền lực thực sự. Tôi sẽ là người điều khiển trò chơi này, và tôi sẽ là người chiến thắng. Đêm dần về sáng. Ánh sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu rọi vào căn phòng. Giang An vẫn ngủ say, tiếng ngáy đều đều. Tôi khẽ vuốt ve mái tóc anh ta một lần nữa, và một nụ cười bí ẩn hiện trên môi tôi. Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!