Những cơn sóng ngầm ở Massage Hải Âu Vũng Tàu

Chương 1: Lần Đầu làm gái của Mai


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

CHƯƠNG 1 – ĐÊM ĐẦU TIÊN CỦA MAI

Buổi chiều cuối tuần, những tia nắng hắt ngang mặt biển Vũng Tàu như từng lưỡi dao nung đỏ rạch qua mặt đường nhựa bóng loáng. Chiếc taxi cũ dừng lại trước cổng cơ sở “Hải Âu Spa – Massage toàn thân”, một căn nhà ba tầng nằm khuất sau hàng dương, bảng hiệu đỏ nhấp nháy ánh đèn led như con mắt ngái ngủ nhìn xuống phố.

Mai bước xuống xe, kéo nhẹ dây chiếc túi vải mỏng, tay đổ mồ hôi. Cô mới 22 tuổi, nước da trắng mịn, mái tóc cột cao, mặc chiếc váy ren xám đã bạc màu – thứ duy nhất còn lại từ lần xin việc ở Sài Gòn bất thành. Từ miền Tây lên thành phố, cô từng tin rằng mình sẽ làm nhân viên lễ tân trong một spa sang trọng nào đó. Nhưng sau hai tháng lang bạt, khi tiền trọ đã cạn và cuộc sống chỉ còn toàn mùi thất vọng, cô nghe đến cái tên “Hải Âu” từ một người bạn cũ.

“Không cần bằng cấp. Chỉ cần sạch sẽ, chịu học, biết chiều khách là sống được.”

Cô từng phân vân. Nhưng chiều nay, cô đã quyết định dứt khoát: sẽ thử. Dù chỉ một lần.

Trước cổng, bác bảo vệ lớn tuổi ngồi tựa ghế, đôi mắt híp lại sau lớp kính râm mòn vẹt. Bác tên Lực – cả phố đều gọi bác là “bác Lực Hải Âu”, như một phần không thể tách rời của nơi này. Bác nhìn Mai, không ngạc nhiên, không thương hại – chỉ rút điếu thuốc, nói khẽ:

“Gái mới hả? Lên lầu 2, phòng quản lý. Gặp chị Lan.”

Cô gật đầu, đi ngang qua sảnh – nơi tiếng nhạc không lời vang lên lặng lẽ như tiếng thở dài. Phía quầy tiếp tân, một chàng trai mặc sơ mi trắng, mặt sáng, nụ cười chuyên nghiệp, đang đón khách với phong thái lịch thiệp. Anh là Nam – nhân viên tiếp khách, được cả dàn gái quý vì luôn nhẹ nhàng, không trịch thượng như nhiều thằng đàn ông khác.

“Anh Tư hôm nay đi phòng 5 hay phòng 8 đây? Hồng vẫn giữ ca đó. Cô Hồng hỏi anh từ chiều.”

Một người đàn ông mặc áo polo, đeo kính đen, bụng phệ cười sảng khoái:

“Gì chứ nhỏ đó thì khỏi chê. Phòng 5 như cũ đi!”

Nam khẽ cúi đầu, tay bấm trên máy. Mai chỉ dám liếc qua. Cô không biết cảm giác trong lòng mình là gì – xấu hổ, sợ hãi hay tò mò?

Sảnh tầng trệt của Hải Âu vốn không rộng nhưng luôn đông đúc. Khách ra vào nhộn nhịp như chợ chiều. Tiếng cười nói xen lẫn tiếng guốc cao gõ cộp cộp trên nền gạch men. Những người đàn ông – kẻ mặc vest, người mặc quần short áo thun – ngồi thành từng cụm, mắt đảo qua đảo lại dọc dãy ghế dài nơi các cô gái đứng xếp hàng như một quầy chọn hoa.

Có người khách vừa bước vào đã reo lên:

“Cho anh con nhỏ mặc váy đỏ hôm bữa nha Nam! Nhớ nó quá!”

Nam – nhân viên đón khách – cười nhã nhặn:

“Dạ, anh nói chị Thảo rồi. Hôm nay ca đêm chị trực, phục vụ anh luôn!”

Từ trên lầu, thi thoảng lại vọng xuống những âm thanh lạ tai – tiếng nước bắn nhẹ trong bồn tắm, tiếng nhạc hòa tấu nửa vời, tiếng máy xông hơi rì rì… và đôi khi là cả tiếng rên nho nhỏ, nghèn nghẹt như bị nén trong miếng gối.

Mai đứng nép sau vách gỗ, tim đập nhanh. Cô nghe rõ tiếng cười khúc khích của một cô gái trẻ từ phòng phía trong:

“Ngoan nha… để em rửa cái này sạch rồi em mút cho. Hôm nay nóng quá ha, để em lấy đá nha…”

Một tiếng đàn ông ồ lên khoái trá, rồi tiếng nước lại chảy ào. Tiếng gió máy lạnh thổi vù vù trong trần nhà. Cả nơi này như một vũ trụ riêng – nơi tất cả những nhu cầu bản năng được đáp ứng bằng giá tiền và kỹ năng.

Phía cuối sảnh, chị Lan đi ngang qua, xách theo túi xách và chai nước hoa lớn. Chị liếc Mai rồi nói với Nam:

“Nhớ để nhỏ mới theo chị Hồng lên lầu coi khách chọn nha. Đêm nay khách nhiều, thiếu gái là chết đó.”

“Dạ, em hiểu rồi.”

Nam quay sang Mai, mỉm cười dịu dàng:

“Lần đầu sẽ hơi sốc đó em. Nhưng quen rồi, em sẽ thấy mỗi đêm là một cuộc đời khác nhau.”

Lên lầu hai, hành lang ốp gỗ tối màu dẫn đến một cánh cửa kính mở hé. Bên trong là phòng quản lý – nơi mùi nước hoa trộn với mùi dầu gió, mùi phấn rôm, mùi hương từ quá khứ và hiện tại hòa lẫn với nhau như thứ ký ức dai dẳng khó gột.

Chị Lan – người phụ nữ hơn bốn mươi, mặc váy ôm sát màu tím thẫm, tóc uốn xoăn dày và đeo chiếc vòng cổ bằng ngọc trai giả – đang ngồi thoa kem dưỡng lên tay. Thấy Mai bước vào, chị không ngẩng lên, chỉ nói:

“Tân binh hả? Tên gì?”

“Dạ… Mai.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Dạ… hai mươi hai.”

“Có từng làm massage chưa?”

Mai lắc đầu, nhỏ giọng:

“Dạ… chưa.”

Chị Lan thở ra, đặt hũ kem xuống, ngẩng đầu nhìn Mai từ đầu tới chân. Nhìn lâu, không vội. Một kiểu soi mói mang tính chuyên môn:

“Da trắng. Tóc dài. Ngực nhỏ nhưng người mảnh, bụng thon. Mặt được… Đôi mắt hơi buồn. Loại này khách lớn tuổi thích.”

Chị quay sang bàn, lấy ra một bộ váy body màu đen đã hơi sờn:

“Thay bộ này vào. Gội đầu, tắm sạch. Rồi xuống phòng nghỉ số 4, học nghề với tụi nhỏ. Hôm nay em chỉ làm ‘phòng chờ’, mai mới lên hàng.”

Mai cúi đầu cảm ơn, tay run run nhận lấy bộ váy.

Trong phòng nghỉ, ba cô gái đang soi gương, trang điểm. Mỗi người một dáng – một thần thái. Họ liếc nhìn Mai khi cô bước vào, không nói gì ngay – như thể đang đoán: “Con nhỏ này có trụ được không?”

Thảo, cô gái miền Trung giọng the thé, đôi mắt sắc như dao lam, là người bắt chuyện trước:

“Lính mới à? Gái xứ nào đó?”

Mai đáp nhỏ:

“Em ở Vĩnh Long.”

“Chà, gái miền Tây. Dễ thương đó. Chị là Thảo. Còn đây là Ngân – nhỏ đó còn nhỏ hơn em, mới vô tháng trước. Còn bà này là Hồng – sát thủ phòng 5!”

Hồng – cô gái với mái tóc nhuộm ánh đồng, môi đỏ rực và vòng một bạo liệt – nhếch mép cười:

“Tụi chị chỉ dạy được tới một mức thôi nha. Nghề này, phần còn lại là sống chết tùy thân. Có đẹp cũng chưa chắc có khách. Biết chiều mới giữ được người ta quay lại.”

Ngân, cô gái trẻ nhất, ngồi im bên góc giường, chỉ nhìn Mai bằng ánh mắt tò mò. Có điều gì đó trong ánh nhìn ấy – không phải khinh thường, mà như một lời cảnh báo không lời.

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài hành lang. Một vị khách mới vừa đặt phòng.

Một cánh cửa khẽ mở.

Mai quay đầu lại nhìn. Cô không biết mình có đủ can đảm bước tiếp không. Nhưng rồi, tay cô siết chặt váy. Dù lòng chưa sẵn sàng – nhưng cuộc đời thì chưa từng chờ đợi ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!