Có một khoảnh khắc trước khi bước vào căn phòng đóng kín, nơi mọi thứ dừng lại — như thể thời gian rút lui khỏi thế giới này và để lại mình cô đứng đó, giữa ngưỡng cửa, nghe trái tim đập như tiếng trống lễ tang.
Mai khẽ đẩy cánh cửa gỗ phòng số 3. Đèn vàng, bồn tắm đầy nước, hơi ấm bốc lên như sương mù phủ trên bề mặt. Căn phòng không lớn, nhưng ngột ngạt. Mùi tinh dầu sả, hòa lẫn mùi thân thể cũ – mùi đàn ông và đàn bà vừa trút xuống đây những gì thuộc về bản năng.
Trên ghế, người đàn ông đầu tiên của đêm — và cũng là người đầu tiên của đời “nghề” — đang ngồi, áo sơ mi mở hai nút, cổ béo tròn, tay cầm ly trà không đá. Ánh mắt ông nhìn cô không phải như nhìn người. Mà như nhìn món ăn. Một đĩa thịt sống.
Mai cúi đầu, môi khẽ mím. Chị Hồng đã dặn:
“Vô là cúi chào. Nhìn xuống, đừng nhìn thẳng. Tay đừng run. Miệng phải biết cười.”
Cô cười.
Nhưng nụ cười ấy… không có hương.
Bồn nước sủi nhẹ. Bọt trắng trôi lững lờ trên mặt nước. Tay cô đặt lên vai ông ta, gội nhẹ. Từng sợi tóc bạc rối dưới lòng bàn tay như vết thương ngầm không khâu kín được. Ông ta ngửa cổ, đôi mắt nhắm lại, miệng khẽ khàng:
“Tắm kỹ chỗ đó nghe. Anh thích sạch. Mà đừng mạnh tay.” Vừa nói người đàn ông vừa nắm tay Mai đặt vào chỗ ấy.
Mai nghe như tiếng dao lướt qua sống lưng. Cô gật. Không trả lời.
Tay chạm da thịt. Lần đầu tiên. Nhưng trong ánh đèn vàng, mọi thứ trở nên mờ ảo, như không phải thật. Như đang mát-xa một tượng thạch cao. Cô không muốn biết tên ông ta. Không muốn biết hình dáng của “nó”. Chỉ làm, như cái máy, như con rối. Nước ấm. Khăn mềm. Hơi thở đàn ông hổn hển phả vào mang tai.
Rồi miệng. Rồi tiếng rên nhỏ. Rồi bàn tay nhấn đầu cô nhẹ xuống như đặt một món đồ đúng vị trí.
Mai không còn nghe gì nữa. Tai cô ù đi. Một bên là tiếng nước. Một bên là tiếng tim.
Khách thứ hai đến sau nửa giờ. Gọi phòng không tên, chỉ bảo: “Cho anh thử nhỏ mới lúc nãy.”
Anh ta lịch sự, mặc vest, mắt cận, giọng nhẹ:
“Em tên Mai? Tên đẹp. Giống tên một người cũ của anh.”
Lời nói rót như rượu vang. Nhưng bàn tay lại là thứ pha cồn. Nó siết chặt đùi cô khi cô đang lau chân anh. Đẩy mạnh gáy cô khi chưa kịp nói gì. Và những lời thì thầm êm ái kia, hóa ra chỉ là lớp nhung phủ lên lưỡi dao:
“Cứ giả vờ em đang yêu anh. Làm như lúc yêu, em từng thế nào…”
Cô cười. Như thể mình từng yêu ai thật.
Nhưng trong gương — cô thấy môi mình tím nhạt. Và đôi mắt, rỗng.
Người khách thứ ba là một bất ngờ. Không đụng chạm. Không yêu cầu. Anh chỉ ngồi, bên cửa kính, gác tay nhìn xuống đường. Gió đêm đưa hơi biển lên mát rượi.
“Ngồi đi. Không cần gì đâu.”
Cô ngồi. Tay siết váy. Gió lùa qua tóc. Lần đầu trong đêm đó, cô được ngồi như một con người, không phải công cụ.
Anh không hỏi tên. Không đụng vào vai. Chỉ kể vu vơ chuyện công trình, chuyện người vợ bỏ đi, chuyện con gái mười sáu tuổi giờ không nhận anh là cha. Mắt anh không ướt. Nhưng giọng thì có.
“Hồi trước, anh cũng từng có người yêu tên Mai.”
Cô quay đi. Cũng không ướt mắt. Nhưng tim… hình như có người chạm vào rồi rút ra mà không để lại vết.
Cuối đêm.
Mai thay đồ trong phòng nghỉ. Cởi váy đen ra như lột xác. Da thịt vẫn còn dính mùi tinh dầu và mùi người.
Trên gương là hình ảnh của một cô gái có gương mặt giống cô — nhưng không còn là cô. Mắt hơi sưng. Môi nứt. Cổ có dấu lằn đỏ mờ.
Chị Hồng đi ngang, liếc nhìn:
“Sao rồi? Được ba cuốn hả? Đêm đầu vậy là khỏe đó.”
Mai không trả lời. Chị cười:
“Ráng vài bữa quen. Rồi em sẽ biết — đàn bà ở đây chỉ cần hai thứ: chịu đựng và biết… giả vờ.”
Cánh cửa phòng nghỉ đóng lại. Ngoài kia, gió biển thổi vờn qua mái tôn. Một con dơi sà xuống, kêu khẽ.
Mai ngồi xuống giường. Cúi đầu.
Im lặng.
Và lần đầu tiên trong đời, cô biết thế nào là sống – mà như đang tắt dần từng phần.