Những ngày sau cuộc gặp gỡ đó, cuộc sống của Lan trở nên rối bời. Cô không thể nào gạt đi những suy nghĩ về Minh, những cuộc trò chuyện ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, như những giai điệu quen thuộc mà không bao giờ tắt. Cảm giác về anh chưa bao giờ rõ ràng như thế này, vừa mơ hồ, vừa mạnh mẽ, và lại đầy mâu thuẫn.
Công việc của cô vẫn tiếp tục bận rộn, nhưng tâm trí của Lan lại không thể tập trung như trước. Những đêm thức trắng xử lý công việc, những buổi sáng vội vã chạy đến công ty đã không còn là những điều khiến cô lo lắng nhất. Thay vào đó, những cuộc đối thoại với Minh, những lời nói đầy ẩn ý và những cái nhìn trầm lặng của anh lại khiến cô cảm thấy như mình đang đứng giữa hai lựa chọn, không biết phải đi đâu.
Một chiều thứ Sáu, sau khi hoàn thành những công việc cuối cùng trong tuần, Lan quyết định đến gặp Minh. Họ đã không gặp nhau từ lần trò chuyện hôm trước, và lần này, cô thực sự muốn hiểu rõ hơn về cảm xúc mà Minh mang lại trong lòng cô. Cô không thể cứ mãi mơ hồ về anh được nữa.
Khi gặp Minh tại một quán cà phê quen thuộc, không khí giữa họ vẫn như trước, nhưng có chút gì đó khác lạ. Anh dường như đang đợi cô, ánh mắt ấy lộ ra sự mong đợi. Minh cười nhẹ khi nhìn thấy cô.
“Xin lỗi, tôi biết là chúng ta có thể đã gặp nhau nhiều lần, nhưng hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về bản thân mình,” Minh nói, giọng anh hơi trầm hơn bình thường.
Lan ngồi xuống, cảm giác căng thẳng nhẹ nhàng lan tỏa trong cơ thể. Cô gật đầu, động viên mình giữ bình tĩnh. “Anh muốn nói về điều gì?”
Minh im lặng một lúc, rồi anh bắt đầu kể về quá khứ của mình. Anh không phải là một người xuất thân từ một gia đình giàu có, không có sự giúp đỡ từ ai, tất cả những gì anh có ngày hôm nay đều là nhờ vào nỗ lực cá nhân. Anh nói về những tháng ngày vất vả, khi anh phải tự mình vượt qua những thử thách, những thất bại không thể đếm nổi. Và rồi, khi anh bắt đầu có được những thành công, anh nhận ra rằng mình đã đánh mất rất nhiều điều quan trọng. Anh đã không còn thời gian để dành cho gia đình, cho bạn bè, hay thậm chí là cho bản thân mình.
“Vì vậy, khi gặp cô, tôi cảm thấy như có một điều gì đó rất đặc biệt,” Minh nói tiếp, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Lan, như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm từ cô.
Lan không thể không cảm thấy một chút xót xa. Cô không ngờ Minh lại trải qua những điều như vậy. Cô hiểu rằng anh không phải là người hoàn hảo, và điều đó làm cô thấy anh gần gũi hơn bao giờ hết.
“Anh không phải là người duy nhất cảm thấy mất mát,” Lan nói, giọng cô dịu xuống. “Tôi cũng vậy. Cuộc sống đôi khi làm chúng ta quên đi những gì thật sự quan trọng. Và đôi khi, chúng ta chỉ nhận ra được điều đó khi mọi thứ đã quá muộn.”
Minh nhìn cô, ánh mắt anh có chút đăm chiêu. “Có phải cô đang nói về tình yêu không?”
Lan không trả lời ngay. Cô im lặng, suy nghĩ về câu hỏi đó. Cảm giác cô dành cho Minh không phải là thứ tình yêu mà cô từng biết. Nó không đơn giản, không phải là sự lãng mạn ngọt ngào mà cô từng mơ ước. Nhưng nó cũng không phải là điều gì đó khiến cô muốn từ bỏ. Cô không thể phủ nhận rằng có một phần trong cô muốn bước gần hơn tới Minh, muốn tìm hiểu anh nhiều hơn.
“Có thể tôi không biết rõ lắm về tình yêu,” Lan nói, “Nhưng tôi biết rằng chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ và bỏ lỡ cơ hội có được hạnh phúc trong hiện tại.”
Minh lặng im một lúc lâu. Câu nói của Lan dường như đã chạm vào một vết thương trong anh, một vết thương mà anh đã cố gắng che giấu bấy lâu nay. Nhưng rồi, anh mỉm cười nhẹ.
“Có lẽ cô nói đúng,” anh nói, “Có lẽ chúng ta không thể cứ mãi sống với những tiếc nuối của quá khứ. Nhưng để có thể yêu một người, tôi phải học cách yêu chính mình trước đã.”
Lan gật đầu, thở dài. Cô biết rằng Minh đang nói về bản thân mình, về những điều anh cần phải vượt qua. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một sự thay đổi trong anh. Minh không còn là người đàn ông lạnh lùng, mạnh mẽ mà cô từng tưởng tượng. Anh là một người đầy tổn thương, đang tìm cách chữa lành những vết thương của chính mình.
Cả hai ngồi im lặng, chỉ có tiếng nhạc du dương của quán cà phê vang lên, như để hòa vào không khí trầm lắng giữa họ. Lan cảm thấy có một sự kết nối nào đó giữa mình và Minh, mặc dù họ vẫn chưa thể hiểu rõ tất cả về nhau. Nhưng ít nhất, họ đã dám đối diện với những cảm xúc thật sự, dù chúng có phức tạp đến đâu.