Thời gian trôi qua, cuộc sống của Lan tiếp tục cuốn theo guồng quay công việc. Dự án lớn mà cô đang tham gia đã gần đến ngày hoàn thành, áp lực không ngừng đè nặng lên đôi vai cô. Mỗi sáng, cô thức dậy với một cảm giác mệt mỏi, nhưng vẫn phải bước ra ngoài, đối diện với những cuộc họp, những báo cáo, và những kế hoạch cần hoàn thành.
Tuy nhiên, giữa tất cả những lo toan đó, Minh vẫn xuất hiện trong suy nghĩ của cô. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa họ không ngừng vươn ra trong tâm trí cô, những câu nói của anh, ánh mắt anh, tất cả dường như đều gợi lên trong lòng cô một cảm giác lạ lùng, mà cô không thể lý giải.
Lan quyết định tự mình tìm hiểu về Minh, tìm cách giải mã những gì anh để lại trong lòng cô. Cô tìm kiếm thông tin về anh trên mạng, nhưng tất cả những gì cô tìm được là những tin tức về một người đàn ông thành đạt, một CEO nổi tiếng trong lĩnh vực công nghệ. Minh là người đã xây dựng công ty của mình từ hai bàn tay trắng, và hiện tại, anh đang đứng đầu một đế chế công nghệ lớn mạnh. Những con số, thành tích và những chiến lược làm việc của anh khiến cô cảm thấy như mình đang nhìn vào một bức tranh mà mình không thể nào chạm tới.
Lan không khỏi cảm thấy một chút ngưỡng mộ. Nhưng rồi, một suy nghĩ bất chợt xâm chiếm tâm trí cô: “Liệu Minh có thực sự là con người mà tôi nghĩ không?”
Ngày hôm sau, trong lúc đang nghỉ trưa, Lan nhận được một tin nhắn từ Minh. Đây là lần đầu tiên anh chủ động liên lạc với cô kể từ khi họ gặp nhau. Tin nhắn rất đơn giản, nhưng lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn:
"Cô có thể dành chút thời gian gặp tôi không? Tôi muốn chia sẻ với cô một số điều."
Lan ngập ngừng một lúc rồi quyết định trả lời:
"Được, tôi có thể gặp anh vào lúc 4 giờ chiều nay."
Mặc dù không biết Minh muốn nói gì, nhưng cô cảm thấy có một sự thôi thúc mãnh liệt. Mặc dù công việc đang rất bận rộn, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng cuộc gặp này là một cơ hội không thể bỏ lỡ.
Tại một quán cà phê yên tĩnh, nơi mà họ đã gặp nhau lần đầu, Lan ngồi chờ Minh. Lần này, cô không cảm thấy lo lắng hay hồi hộp như trước nữa. Cô chỉ tò mò, muốn biết Minh sẽ chia sẻ gì với mình. Liệu có phải anh sẽ kể về cuộc sống của mình, những khó khăn anh đã vượt qua để có được thành công ngày hôm nay? Hay có phải anh sẽ nói về một điều gì đó sâu sắc hơn, mà cô chưa hề biết đến?
Khoảng mười phút sau, Minh bước vào quán, ánh mắt anh tìm kiếm Lan giữa đám đông. Khi nhìn thấy cô, anh tiến lại gần, và như mọi lần, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi anh.
“Chào cô,” Minh nói khi ngồi xuống. “Cảm ơn cô đã dành thời gian.”
Lan mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại có chút bối rối. Cô không thể hiểu nổi mình đang cảm thấy gì. Cảm giác này giống như một thứ gì đó khó nói thành lời, vừa gần gũi lại vừa xa cách.
“Không có gì đâu, anh cần chia sẻ gì với tôi?” Lan hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
Minh nhìn cô một lúc lâu, như thể đang tìm lời để bắt đầu. Cuối cùng, anh nói:
“Tôi đã nghĩ rất nhiều về cuộc gặp gỡ lần trước. Thực sự, tôi không nghĩ rằng tôi lại có thể trò chuyện với ai đó như cô. Cảm giác tôi có khi ở bên cô, thật sự khác biệt so với những người khác.”
Lan bất ngờ trước lời nói của Minh. Cô chưa từng nghĩ rằng anh lại có cảm nhận giống như vậy về mình. Cô cũng cảm thấy sự kết nối giữa họ, nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy,” Lan đáp, “Chúng ta chỉ mới gặp nhau một vài lần, nhưng dường như có một điều gì đó mà chúng ta không thể giải thích.”
Minh gật đầu, ánh mắt anh trở nên sâu lắng hơn. “Tôi biết điều đó. Thực ra, tôi đã sống quá lâu trong thế giới của công việc, để rồi quên đi những điều quan trọng khác. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy một người như cô.”
Lan cảm thấy một cảm giác lạ lùng trong lòng. Cô không thể ngờ rằng Minh lại có những suy nghĩ sâu sắc như vậy, bởi hình ảnh anh trong mắt cô luôn là một người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán, dường như không có chỗ cho sự yếu đuối.
“Anh nói vậy là sao?” Lan hỏi, cố gắng hiểu rõ hơn về cảm xúc của anh.
Minh hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục: “Tôi không phải là người dễ dàng mở lòng, và tôi cũng không tin vào tình yêu vội vàng. Nhưng với cô, tôi cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi muốn hiểu thêm về cô, muốn khám phá cảm xúc này.”
Lời nói của Minh khiến Lan lặng người. Cô không biết phải trả lời thế nào, cảm giác vừa hạnh phúc lại vừa lo lắng. Liệu cô có thể mở lòng với anh, hay tất cả chỉ là một cảm xúc thoáng qua? Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
Cuối cùng, Lan nói, giọng khẽ: “Tôi cũng không rõ. Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau hơn.”
Minh mỉm cười, vẻ mặt anh nhẹ nhõm hơn. “Đó là điều tôi muốn nghe.”