Mỗi buổi sáng trôi qua, Lan lại cảm thấy như mình đang sống trong một câu chuyện tình đầy cảm xúc mà chính cô cũng chưa thể nào nắm bắt hết. Cảm giác về Minh đã dần trở nên rõ ràng hơn trong lòng cô. Mối quan hệ giữa họ không còn là một trò chơi, không phải là một thử thách chỉ để hiểu rõ cảm xúc nhất thời, mà là một hành trình hai người cùng bước đi, với những lo âu, hy vọng và cả sự mơ hồ không thể tránh khỏi.
Dù vậy, cô biết rằng mình cần phải thay đổi một chút trong cách tiếp cận mối quan hệ này. Đã quá lâu cô sống trong những giới hạn của công việc và những suy nghĩ cá nhân. Dường như Minh đã đưa cô đến một nơi mà cô chưa bao giờ nghĩ đến — một thế giới mà tình yêu không chỉ là cảm xúc nhất thời mà là một sự gắn kết sâu sắc, đầy thử thách và thấu hiểu.
Ngày hôm đó, Lan nhận được một tin nhắn từ Minh:
"Tôi đang ở công viên gần chỗ làm của cô, có thể gặp nhau không? Tôi muốn nói chuyện với cô."
Tin nhắn đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Lan thắt lại. Họ đã không gặp nhau suốt một tuần, và những ngày qua, cô cảm thấy như cả hai đang dần đánh mất những khoảnh khắc quan trọng. Cô không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này mãi được. Lan quyết định đến gặp Minh, dù công việc vẫn đang chất đống, và tâm trạng của cô không hoàn toàn thoải mái.
Khi cô đến công viên, Minh đang đứng dưới một tán cây lớn, bóng anh kéo dài trên mặt đất, ánh mắt anh hướng ra xa như đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Anh đứng lâu chưa?" Lan lên tiếng khi thấy Minh, giọng cô có phần nhẹ nhàng hơn những lần trước.
Minh quay lại, đôi mắt anh dịu dàng, nhưng có lẽ cũng là chút gì đó lo âu. "Chỉ mới một lúc thôi. Cảm ơn cô đã đến."
Lan mỉm cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh anh. Cảm giác không khí trong lành của công viên làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Mặc dù không gian xung quanh thật yên bình, nhưng giữa hai người lại có một bức tường vô hình, một cảm giác khó tả về những điều chưa được nói ra.
"Anh muốn chia sẻ gì với tôi?" Lan nhẹ nhàng hỏi, nhìn thẳng vào Minh.
Minh không lập tức trả lời, mà chỉ nhìn vào lòng bàn tay mình, như thể đang tìm lời để bắt đầu. Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, rồi mới nói:
“Cảm ơn cô vì đã kiên nhẫn và cho tôi cơ hội để thử. Thực sự, tôi không ngờ mình lại cảm thấy như vậy. Nhưng càng tiếp xúc với cô, tôi càng cảm thấy có những điều mà tôi không thể lý giải được.”
Lan hơi ngạc nhiên. "Anh có thể nói rõ hơn không?"
Minh nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên một sự chân thành mà cô chưa từng thấy. “Tôi đã sống một cuộc sống rất khác trước khi gặp cô. Tôi luôn cho rằng công việc, sự nghiệp là quan trọng nhất, và tôi có thể sống một mình. Nhưng sau khi gặp cô, tôi nhận ra rằng mình đã quên đi điều gì đó quý giá hơn: một người để chia sẻ mọi thứ. Và tôi không biết liệu mình có thể cho cô những gì cô xứng đáng hay không.”
Lan im lặng, lắng nghe những lời anh nói. Cô có thể cảm nhận sự thành thật trong giọng nói của Minh. Thực ra, cô không hề mong đợi sự hoàn hảo từ anh, nhưng cô cần một người có thể đối diện với chính mình và có đủ can đảm để mở lòng.
“Chúng ta không cần phải hoàn hảo để ở bên nhau,” Lan nói, mắt nhìn thẳng vào Minh. “Cái quan trọng là chúng ta có thể chấp nhận những khuyết điểm của nhau, cùng nhau trưởng thành.”
Minh cúi đầu, ánh mắt anh lộ rõ sự tựa vào những lời nói của cô. “Tôi sợ mình không thể làm được điều đó. Tôi sợ mình sẽ lại lặp lại những sai lầm đã qua, và khiến cô phải đau khổ vì tôi.”
Lan đặt tay lên bàn tay Minh, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy an ủi. “Không ai có thể chắc chắn về tương lai. Điều quan trọng là chúng ta có thể đối mặt với nhau, và nếu có vấn đề, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chân thành.”
Minh nhìn cô, ánh mắt anh đầy cảm xúc. “Cảm ơn cô. Cảm ơn vì đã khiến tôi cảm thấy mình không đơn độc nữa.”
Hai người ngồi im lặng trong khoảnh khắc ấy, không cần phải nói thêm gì. Cảm giác của họ như được kết nối thêm một lần nữa, dù không cần phải vội vàng, nhưng rõ ràng, họ đã bắt đầu hiểu nhau nhiều hơn.
Chưa biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng Lan biết một điều: cô đã sẵn sàng mở lòng, đã sẵn sàng cho một điều gì đó mới mẻ, một cơ hội để yêu thương mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có.
Cảm ơn bạn đã đọc chương này! Nếu bạn có ý tưởng hoặc muốn tiếp tục câu chuyện, tôi luôn sẵn sàng giúp