những điều chưa nói

Chương 9: Những Lựa Chọn Quan Trọng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau cuộc gặp gỡ ở công viên, mọi thứ giữa Lan và Minh dường như đã dần ổn định hơn. Họ gặp nhau nhiều hơn, trò chuyện cởi mở và chân thành hơn. Tuy nhiên, dù tình cảm giữa họ đang phát triển mạnh mẽ, Lan vẫn cảm thấy như có một điều gì đó chưa được giải quyết. Những mối lo ngại, những suy nghĩ sâu xa về tương lai vẫn làm cô không thể hoàn toàn yên tâm.

Một buổi chiều cuối tuần, Lan quyết định đi dạo một mình, để suy nghĩ về những gì đã xảy ra và những gì sắp tới. Cô cần một chút thời gian để đối diện với cảm xúc của mình, để hiểu rõ hơn về những gì cô thực sự muốn. Công việc vẫn luôn ở đó, nhưng lần này, cô không muốn để những áp lực đó chi phối quá nhiều.

Cô đến một quán cà phê nhỏ, nơi cô thường đến khi cần chút không gian yên tĩnh. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng dịu dàng của buổi chiều tà làm không gian trở nên lắng đọng. Lan ngồi xuống, gọi một cốc cà phê và bắt đầu suy nghĩ về tất cả những điều đã xảy ra giữa cô và Minh.

"Liệu tôi có thực sự sẵn sàng cho một mối quan hệ lâu dài?" Lan tự hỏi. "Liệu tôi có thể chấp nhận tất cả những khuyết điểm của Minh mà không cảm thấy mệt mỏi? Và liệu tôi có thể yêu anh ấy như anh ấy xứng đáng?"

Những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Lan biết Minh đang cố gắng hết sức để mở lòng với cô, nhưng liệu cô có thể đáp lại những gì anh ấy cần? Tình yêu không chỉ là những cảm xúc ngọt ngào, mà còn là sự hy sinh, sự thấu hiểu và đôi khi là những quyết định đau đớn. Cô có thể chấp nhận điều đó không?

Đúng lúc đó, điện thoại của Lan reo lên. Là Minh. Cô cầm máy, nghe giọng anh vang lên qua đầu dây bên kia.

“Chào cô, tôi đang ở gần khu vực của cô, có thể gặp nhau không? Tôi muốn nói chuyện với cô về một số chuyện.”

Lan chần chừ một chút, nhưng rồi quyết định trả lời. “Được, tôi đang ở quán cà phê gần công viên, anh có thể đến đây được không?”

“Được rồi, tôi sẽ tới ngay.”

Khi Minh đến, anh trông có vẻ khá căng thẳng, khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường thấy của anh. Minh ngồi xuống đối diện Lan, mắt anh nhìn vào cô với vẻ nghiêm túc.

“Cô có thể thấy tôi không ổn, phải không?” Minh bắt đầu, giọng anh thấp và trầm. "Thực ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì chúng ta đã nói trước đây, và tôi nhận ra một điều rất quan trọng."

Lan nhìn anh, đôi mắt cô đầy sự tò mò và lo lắng. "Điều gì vậy?"

Minh hít một hơi thật sâu, như thể muốn chuẩn bị tinh thần cho một quyết định quan trọng. "Tôi sợ rằng, dù tôi muốn điều tốt nhất cho chúng ta, nhưng tôi vẫn chưa thể bỏ qua được quá khứ của mình. Tôi đã quá quen với việc sống một mình, và việc mở lòng với ai đó, đặc biệt là cô, không phải là điều dễ dàng với tôi."

Lan cảm thấy một chút đau lòng, nhưng cô không vội vàng lên tiếng. Cô biết Minh không phải là người dễ dàng mở lòng, và sự chân thành của anh khiến cô càng thêm thấu hiểu. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng mình cần phải đối diện với sự thật: liệu cô có đủ sức mạnh để chấp nhận tất cả những khó khăn, những quá khứ của Minh, hay không?

“Anh sợ rằng mình sẽ lại làm tổn thương tôi?” Lan hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự lo lắng.

Minh gật đầu, ánh mắt anh không rời khỏi Lan. "Đúng, tôi sợ. Nhưng tôi cũng không muốn mình cứ mãi đứng yên, không làm gì cả. Nếu tôi không thử, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được liệu chúng ta có thể đi cùng nhau hay không."

Lan nhìn vào mắt Minh, cảm nhận được sự mâu thuẫn trong anh. Cô hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, và không phải lúc nào cũng là sự lựa chọn hoàn hảo. Nhưng nếu cô không thử, liệu cô có hối tiếc?

“Chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ?” Lan hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô lại có sự quyết đoán rõ ràng.

Minh mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh dịu lại. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ những điều nhỏ nhất. Chúng ta sẽ học cách tin tưởng nhau, từng bước một. Và dù thế nào, tôi muốn cô biết rằng tôi sẽ luôn ở đây.”

Cảm giác trong lòng Lan như được vơi đi một phần. Cô không cần những lời hứa suông, chỉ cần Minh có thể đồng hành cùng cô qua những thách thức. Cô không muốn mọi thứ phải hoàn hảo, chỉ cần là thật lòng.

“Được rồi,” Lan nói, nở một nụ cười nhẹ. “Chúng ta sẽ thử. Dù có khó khăn thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua.”

Minh nhìn cô, ánh mắt anh ấm áp hơn bao giờ hết. “Cảm ơn cô. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng từ những điều nhỏ bé nhất.”

Hai người ngồi im lặng một lúc, nhưng trong không gian đó, cả hai đều cảm nhận được sự kết nối đã hình thành rõ ràng hơn bao giờ hết. Mối quan hệ này không phải là một con đường dễ dàng, nhưng ít nhất họ đã sẵn sàng để bước đi cùng nhau.


Hy vọng chương này đã đáp ứng được sự mong đợi của bạn! Nếu bạn muốn tiếp tục câu chuyện hoặc có ý tưởng nào khác, tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.